Sau khi phóng ra đàn con cháu của mình, Trà Dụ đưa tay nắm lấy người anh em của mình, rút nó ra khỏi người Lục Phiêu Diêu, bên trong như cố níu giữ thứ vật cứng lại, anh lèm bèm:
- Thật chặt.
Lục Phiêu Diêu vốn đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, thấy anh đem vật cứng rời khỏi liền nắm lấy tay anh:
- Đừng rút, tôi còn muốn...
Lửa nóng trong lòng anh vốn hơi hạ nhiệt liền bị câu nói này của cô làm bừng lên, anh mắng:
- Khốn kiếp.
Trà Dụ vốn sinh ra trong gia đình cũng hơi truyền thống, được dạy dỗ nghiên khắc khiến anh ít ra khi mắng mỏ người khác, đây là một trong số ít lần anh buông lời mắng.
Anh trực tiếp ôm cô lên treo trên người mình, giống tư thế ẵm em bé, vật cứng của anh nương theo lối cũ liền dễ dàng chui tọt vào bên trong, Lục Phiêu Diêu thoải mái đến ngân nga.
Trà Dụ chợt nghĩ đến một trò đùa, anh đỡ thắt eo cô, từng bước xuống giường, chậm chạm đi về phía phòng tắm.
Theo mỗi bước chân của anh thì vật cứng ấy lại va chạm vào điểm nhạy cảm của cô, Lục Phiêu Diêu vừa sướng vừa không chịu được kích thích, tiếng cô nức nở vang lên.
Dừng trước tấm kính bự được đặt trong phòng tắm, Trà Dụ đổi thế xoay người cô hướng ra ngoài, Lục Phiêu Diêu vì thế mà đối mặt với chính bản thân ở trong gương.
Cơn mơ hồ do thuốc một phần vơi đi, cô thẫn thờ nhìn bản thân mình trong gương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-day-du-do-cua-luc-tra-tien-sinh/2963022/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.