Chương trước
Chương sau
Càng lên cao thì táo càng to và đỏ, thấy vậy Mân lên tiếng:

- Vậy em trèo lên hái đây.

Cô khẽ gật đầu, dặn dò:

- Cẩn thận xíu.

Cậu nhóc thoắt cái đã trèo lên cây, chồm người hái liền mấy quả, cúi đầu:

- Chị, chụp lấy nè.

Lục Phiêu Diêu chụp lấy ba quả táo to tròn vừa được cậu ném xuống, cô quay đầu nhìn về phía máy quay:

- Anh quay phim có muốn ăn không?

Chợt từ trên cây vang lên giọng của Mân:

- Không cho anh ấy ăn, ban nãy anh ấy không chia kẹo cho em.

Cô bất lực nhìn anh quay phim, cả hai đều bật cười, lúc quay trở về nhà, Lục Phiêu Diêu âm thầm nhét quả táo vào tay anh quay phim.

Mân và cô còn vòng qua khu trồng cà rốt, nhìn đám cà rốt nhỏ đã chín, Lục Phiêu Diêu đưa táo cho cậu cầm liền cúi người nhổ vài trái cà rốt lên.

Cô gái mặc một quần áo đơn giản, tóc buộc cao, trên môi còn vương nụ cười liền trực tiếp được máy quay thu lại.

Mân đưa mắt nhìn miếng đất bắn lên dính trên trán cô, cậu nhóc chẳng nghĩ gì nhiều liền vươn tay lau đi, khoảng khắc đó cũng bị máy quay thu lại.

Lục Phiêu Diêu vươn tay chùi chùi trán, thắc mắc:

- Dính gì sao?

Mân gật đầu:

- Em lau sạch rồi.

Cô nói câu cảm ơn xong thì cả hai cũng vừa nói chuyện vừa đi khỏi khu vườn.

Do là ngày đầu quay, cả bốn người cũng chưa thân thuộc nhau quá nhiều, trên bàn ăn cũng hơi ngại ngại, may mắn là do Mân tạo bầu không khí.

Lục Phiêu Diêu cũng liền hùa theo, bữa ăn tối coi như là trôi qua êm đềm.

Đến tối, khi đã hết thời gian thâu hình, Lục Phiêu Diêu vừa tính lên giường đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại, cô liền đi ra phía ban công để nghe:

- Trà Dụ?

Anh ở đầu bên kia đang uống nước, nhấp một ngụm liền trả lời:

- Ừ, tối không về nhà sao?

Cô mím môi, gật gật đầu:

- Phải ở nơi quay trong bảy ngày.

Trà Dụ đặt ly nước lên bàn, anh miết miệng ly:

- Em quay chương trình gì vậy?

Bỗng dưng cô nổi hứng trêu chọc anh, liền lên tiếng:

- Anh đoán xem?



Anh khẽ cười:

- Tôi đoán?

Cô nhướng mày, tỏ vẻ thần bí:

- Đoán đúng có thưởng?

Trà Dụ vươn tay đẩy ly nước ra xa, đi chầm chậm vào phòng:

- Phần thưởng là gì?

Cô ranh ma đáp:

- Anh đoán xem.

Trà Dụ nằm lên giường, ngẩng mặt nhìn trần nhà, giọng hơi khàn khàn:

- Phiêu Diêu, tôi ngủ không ngon.

Cô quái lạ nhíu mày, buồn cười đáp:

- Anh nói chuyện đó với tôi chi?

Trà Dụ tiếp lời:

- Cô hát tôi nghe đi.

Lục Phiêu Diêu bỗng cảm thấy bản thân rất giống một người mẹ đơn thân có đứa con ba tuổi rưỡi khi ngủ phải có người hát ru:

- Đại ca à, anh đây là muốn tôi ru anh ngủ sao?

Trà Dụ đáp bằng một tiếng phát ra từ cổ họng, sau đó anh lên tiếng:

- Rất kì lạ sao?

Cô liên tục gật đầu:

- Tôi được nói thật không?

Anh nhàn nhạt đáp:

- Không.

Lục Phiêu Diêu nghe vậy trong lòng thầm mắng.

Tiên sư nhà anh!!!

Dù mắng vậy nhưng bề ngoài cô vẫn ậm ừ đồng ý.

Và em vẫn tìm chiếc gương nào để ngắm nhìn

Nhìn để thấy vì sao cõi lòng mình trống vắng

Để tìm lại môt nụ cười vô tư lúc xưa

Trải qua bao chuyện tình yêu

Màu sắc trong em vơi đi nhiều



Nhìn vào trong gương em chỉ thấy nỗi buồn hắt hiu

Trải qua bao chuyện đời thường

Mà vẫn yếu đuối khi vấn vương

Những vỡ tan trong câu chuyện cũ lẫn vào mảnh vỡ của một niềm tin.

Hát xong, Lục Phiêu Diêu khẽ gọi:

- Anh còn muốn nói gì nữa không?

Nhưng đợi mà không thấy đầu bên kia trả lời, cô thầm đoán là anh đã ngủ rồi. Cô lẩm bẩm mắng anh trong lòng thì bị tiếng gọi làm giật cả mình.

Phòng Mân ở sát phòng cô, cậu nhóc vốn tính ra ngoài hít thở không khí tí rồi ngủ thì bắt gặp cô liền lên tiếng chào hỏi:

- Chị Phiêu Diêu.

Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn cậu ta:

- Cậu làm chị hết cả hồn.

Mân đưa mắt nhìn cô, thử lên tiếng hỏi:

- Ban nãy chị gọi điện với bạn trai à? Em không có nghe lén đâu, em chỉ mới ra ngoài từ khi chị hát thôi.

Cô nhìn xuống điện thoại, mím môi:

- Một người bạn của chị thôi.

Nói rồi cô đưa mắt nhìn Mân:

- Ngủ sớm đi, trẻ con không nên thức khuya.

Mân ngoan ngoãn gật đầu, lúc vừa vào phòng thì cậu lại chạy vội ra ngoài, cười lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ:

- Ban nãy chị hát hay lắm.

Lục Phiêu Diêu buồn cười vươn tay chồm qua khẽ đánh cậu:

- Mau đi ngủ đi.

Mân lon ton chạy vào phòng:

- Tuân lệnh sư phụ.

Mãi đến khi cậu lên giường ngủ mới nhớ ra:

- Em thua chị có hai tuổi thôi mà, sao lại xem em là trẻ con!!?

Sáng sớm, cả bốn người đang ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa, Mân dừng đũa liền xung phong ra mở cửa.

Chợt mọi người nghe thấy tiếng hú hét lớn của cậu nhóc:

- Roy, không ngờ cậu đến được đấy.

Roy đẩy vali chứa đồ ăn về phía Mân, cười nói:

- Cậu mời thì tớ đương nhiên phải tới chứ.

Roy là một trong ba thành viên chung nhóm nhạc với Mân, một cậu nhóc cao gầy, tóc nhuộm khói xanh, trông rất cá tính, đôi mắt sắc bén ẩn sau chiếc kính cận màu bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.