Vũ Thần liếc mắt nhìn lên gương mặt mùi mẫn của Triệu Vy Vân. Anh phát ra câu nói đầy ám mụi: 
“Xem anh làm em phát điên lên này!” 
Anh hạ thấp đầu, môi mấp máy chuẩn bị hành động, vừa nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến đối phương cảm nhận được cảm giác lân lân. 
Toàn thân Triệu Vy Vân xốc nảy như lò xo. 
“Aaaa… haaa…” 
Một dòng nước trào ra như thác đổ ướt cả một vũng lớn. 
Toàn thân của Triệu Vy Vân giãy đành đạch, cô không thể ngừng rêи ɾỉ, miệng mấp máy kêu lên tiếng được tiếng mất. 
“Aaaa…. đừng… aaaa….” 
Cô giật lấy đầu tóc của anh, hai chân giằng xé lại siết chặt lấy người anh. 
Móng chân của cô ghì trên lưng Vũ Thần in hằn nhiều vết xước rỉ máu. 
Người của Triệu Vy Vân run bần bật vì được tận hưởng thứ cảm giác lạ lẫm mà trước giờ cô chưa từng biết đến. Thân người cô bã như bãi nước mưa, cô nằm yên không một chút kêu ca. 
Sống 20 năm trên đời đây cũng là lần đầu tiên Triệu Vy Vân được tận hưởng thứ cảm giác lạ lẫm đến vậy. 
Vũ Thần mon men trồi lên trên, anh khẽ nhìn cô bằng một ánh mắt mãn nguyện khi chính anh là người đã mang đến cho cô những cảm giác lạ lẫm. 
“Sao? Thấy thế nào? Có thích không?” 
Triệu Vy Vân không tránh né, cô đưa tay lau đi những giọt nước dính quanh mép miệng của Vũ Thần rồi khẽ cười: 
“Ừm!” 
“Anh phục vụ cho em rồi thì bây giờ tới lượt em phục vụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-be-duong-/3433438/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.