Đông Phương Ngọc Châu không cảm thấy hối lỗi, cô ta rất sảng khoái khi nhìn Từ Thiên Phương đau khổ. 
"Hahaha, đúng như vậy đó! Tao muốn mày biến mất khỏi thế giới này, muốn mày chết đi! Tại sao mày lại có thể mang thai con của Thiên Kỳ chứ? Con của anh ấy chỉ có thể để một mình tao sinh mà thôi, mày tính là cái thá gì?" Cô ta phá lên cười ha hả, rồi lại trợn tròn mắt hét lên. 
"Lý do tôi có thể mang thai, chính là anh ấy yêu tôi, còn cô thì không! Đông Phương Ngọc Châu, ba năm qua cô sống bên cạnh anh ấy có thấy vui không? Một người không hề yêu cô, sẽ làm cô hạnh phúc được sao?" Từ Thiên Phương châm chọc nói. 
"Tao chỉ biết rằng, một khi hai đứa trẻ kia được sinh ra, thì nó chính là sợi dây liên kết mày và Thiên Kỳ, tao sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, sẽ không bao giờ? Thứ tao muốn, mày sẽ không bao giờ lấy đi được!" 
"Ha, đúng là lý lẽ của kẻ điên mà! Đông Phương Ngọc Châu, nếu như cô độc ác như vậy, thì vẫn là nên để cho người dân ở đất nước này được chiêm ngưỡng đi! Bởi vì họ cần biết, Vương Hậu mà mình tôn sùng, chỉ là một người đàn bà ác độc và tâm cơ!" Từ Thiên Phương nét mặt cũng không còn tức giận, cô thấp giọng nói. 
"Cái gì? Không thể nào! Mày dám gài bẫy tao sao? Con khốn!" 
Lúc này Đông Phương Ngọc Châu mới để ý, hóa ra là nơi này có camera ẩn, giờ thì ai cũng đã biết hết việc làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-bao-nuoi-voi-quy-co-lam-tien/1733488/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.