Chương trước
Chương sau
hay là cho Mạc Kỳ Kỳ vào trong nghỉ ngơi đọc lại kịch bản đi. Chúng ta quay cảnh của tôi trước.”
“Cũng được… Mọi người, chuyển cảnh, chúng ta quay cảnh số 95 của An Dụ Vân trước. Mạc Kỳ Kỳ vào trong học lại kịch bản đi, một lát sau ra quay tiếp.”
Mạc Kỳ Kỳ nhìn thấy An Dụ Vân liền ngứa mắt, bày đặt còn tỏ vẻ hiểu chuyện, chẳng qua cũng chỉ là thiên kim hết thời giờ bám được cành cao thôi chứ có gì đâu mà loè thiên hạ. Cô ta khoanh tay ưỡn ngực đi vào trong, sai trợ lý quạt lấy quạt để, ánh mắt sắc như dao vẫn cắm vào người của An Dụ Vân. An Dụ Vân làm sao không thấy được biểu tình của Mạc Kỳ Kỳ, chẳng qua mấy loại thế này cô không thèm đặt vào mắt.
Cảnh quay của An Dụ Vân rất nhanh chóng đã được quay xong, cả đoàn làm phim cũng thở phào nhẹ nhõm hơn nhiều, cô nhìn thấy tâm trạng của đạo diễn Phùng cũng tương đối tốt lên. Nhân tiện cô cũng đề nghị quay thêm một số cảnh nữa.
“Cảnh này rất tốt rồi, nghỉ ngơi một thời gian coi bộ trông cô nhuận sắc hơn nhiều đấy.”
“Cảm ơn đạo diễn. À sẵn tiện chúng ta quay luôn hai ba cảnh nữa, đẩy nhanh tiến độ một chút, còn có thời gian cho Mạc Kỳ Kỳ học kịch bản.”
Đạo diễn Phùng đương nhiên là đồng ý, ông mừng còn không kịp chứ huống gì. Thời gian dạo gần đây toàn là quay cảnh của Mạc Kỳ Kỳ, cứ mỗi sáng thức dậy ông còn ước chẳng cần phải đến đoàn làm phim nữa, Mạc Kỳ Kỳ này thực sự là đã khiến ông kiên nhẫn đến cực hạn rồi. Vai cô ta là vai nữ phụ phản diện, ấy thế mà cô ta lại diễn ra cái khí chất mỹ nữ thanh lâu, thật khiến ông tức chết. Cũng may An Dụ Vân quay lại kịp thời bằng không ông mà quay cho Mạc Kỳ Kỳ mấy cảnh nữa, nhìn số lần NG tăng lên theo cấp số nhân chắc ông thổ huyết mà chết mất.
“An Dụ Vân, cô đúng là cứu tinh của tôi, cô mà không quay lại sớm chắc tôi tức đến chết mất.”
“Tôi hiểu cảm giác của ông mà, vậy cứ quay cho tôi trước đi. Một lát nữa tôi có việc xin phép ông cho về sớm một chút được chứ.”

“Được được được, ai chứ cô thì phải được thôi.”
“Cảm ơn đạo diễn.”
An Dụ Vân quay xong hai cảnh nữa, tất cả đều thông qua, đạo diễn Phùng cuối cùng cũng nở được nụ cười. Ngó nhìn đồng hồ, An Dụ Vân thấy còn khá lâu mới đến giờ hẹn, cô nhiệt tình bảo đạo diễn quay thêm một cảnh nữa rồi xin phép về sớm.
Mạc Kỳ Kỳ tức anh ách, dựa vào cái gì mà đến đạo diễn Phùng cũng phải nể nang An Dụ Vân mấy phần, thái độ cũng hoà hoãn hơn? Càng nhìn An Dụ Vân tiêu diêu tự tại như vậy, Mạc Kỳ Kỳ càng tức, muốn tìm cơ hội hạ bệ cô.
An Dụ Vân quay xong, cô vào chỗ nghỉ ngồi một lát thì Dương Lâm gọi đến, anh bảo đã đến phim trường đợi cô. An Dụ Vân vội cúp điện thoại, báo với đạo diễn Phùng rồi rời đi. Mạc Kỳ Kỳ nhìn An Dụ Vân vội vội vàng vàng, trong đầu cũng nảy số, cô ta âm thầm bám theo An Dụ Vân rồi nấp ở một góc nhìn cô.
Dương Lâm đậu xe ở bên kia đường, thấy An Dụ Vân từ xa mới mở cửa xuống xe mở cửa cho cô vào. Mà một màn này đã bị Mạc Kỳ Kỳ nhìn thấy hết, cô ta nhanh chóng mở điện thoại ra chụp một tấm ảnh An Dụ Vân đang được Dương Lâm mở cửa cho ngồi vào xe. Chiếc xe sang trọng như vậy, ắt hẳn An Dụ Vân đã bám được vào cành cứng, Mạc Kỳ Kỳ không tin An Dụ Vân không có chỗ hổng, tấm ảnh này mà gửi cho nhà báo chắc chắn sẽ lại tạo nên được một đợt sóng mới.
Mạc Kỳ Kỳ lấm la lấm lét quay trở vào phim trường, định bụng sẽ tìm một nhà báo rồi bán tấm ảnh này. An Dụ Vân mà bị đào ra là
minh tinh được bao dưỡng thì xem có ai dám đứng ra giúp cô ta không?
------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.