An Dụ Vân ngây ngốc cả ngày trời vì lời hứa cũng như hậu đãi đặc biệt mà Lãnh Dật Hiên dành cho cô. Cô biết hắn là kẻ vừa có tiền vừa có quyền, hầu như là muốn gì được nấy, nhưng cô nghĩ giao dịch giữa cô và hắn đơn thuần chỉ là kiểu cô cho hắn thứ hắn muốn, hắn cho cô tiền hoặc tài nguyên, thế thôi. Cô chưa từng nghĩ hắn sẽ dùng quyền lực đặc biệt gì đó cho cô cơ hội được gặp bố bởi Trần Tinh Vũ đã bảo rằng bố cô không được phép gặp người thân. Lãnh Dật Hiên làm cho cô có cái nhìn khác về hắn, một chút tinh tế, cộng với tử tế, và An Dụ Vân nghĩ hắn cũng không phải quá độc ác như trong mọi lời đồn đoán mà người người thêu dệt. “Tiểu Vân, sao con cứ cười mãi thế?” “Dì Lan, Lãnh Dật Hiên thích ăn gì nhất vậy ạ?” “Lãnh thiếu sao? Để dì xem xem… Lãnh thiếu ít ăn cơm ở nhà lắm, nhưng nếu ăn thì thích ăn canh gà hầm rau củ. Dì cũng thấy lạ, có lần cậu ấy sai dì làm rồi bảo rất thích, bảo bên ngoài ăn uống sơn hào hải vị nhiều quá cũng không tốt lắm nên về nhà ăn thế này vừa đơn giản vừa ngon.” “Ngày hôm nay con bận đi quay phim mất rồi, ngày mai dì dạy con nấu canh gà hầm rau củ nhé.” “Con muốn nấu cho Lãnh thiếu sao?” “Dạ vâng, con muốn đích thân nấu cho anh ấy.”
“Được rồi, vậy ngày mai dì đi chợ mua gà và rau củ về rồi dạy con nấu.” “Dạ được, con cảm ơn dì rất nhiều.” Dì Lan nhìn An Dụ Vân đầy ẩn ý, cô gái này vừa đến đây đã làm Lãnh Dật Hiên thay đổi không ít. Không phải bà không biết bọn họ là quan hệ gì, ấy nhưng mà bà thực sự có hảo cảm với An Dụ Vân, với cả cách mà Lãnh Dật Hiên đối xử, cưng chiều cô càng khiến bà cảm thấy Lãnh Dật Hiên phải thật sự có hảo cảm cực kì tốt với cô mới như thế. Kể ra thì từ ngày có An Dụ Vân đến đây bà mới đỡ cô đơn hơn một chút mà căn nhà này cũng có hơi người hơn. Ngày trước Lãnh Dật Hiên về đây chỉ có ngủ rồi lại đi, rất ít khi ăn cơm nhà, ấy nhưng từ ngày An Dụ Vân đến, ngày nào bà cũng phải bận bịu nấu cơm mà Lãnh Dật Hiên lại rất hay ở nhà, căn nhà lúc nào cũng có tiếng nói tiếng cười khiến bà đỡ cô đơn hơn rất nhiều. An Dụ Vân quay lại đoàn làm phim như thường lệ, hiện tại cô cũng chỉ còn một số ít cảnh quay nữa là hoàn thành, một số với Triệu Phong còn một số với Mạc Kỳ Kỳ. Đừng thắc mắc tại sao An Dụ Vân lại được nghỉ ngơi rảnh rỗi lâu đến như thế, cũng vì Mạc Kỳ Kỳ quay bị NG mãi nên quay xong cảnh cho cô ta cũng mất rất nhiều thời gian. Đạo diễn Phùng bực tức lắm chứ, nhưng không thể ngang nhiên đuổi cô ta được nên đành phải cắn răng nhẫn nhịn mỗi lần cô ta NG thôi. An Dụ Vân đến đoàn làm phim hơi sớm, vẫn có cơ hội ngồi chơi xơi nước nhìn Mạc Kỳ Kỳ NG, đúng là giang sơn dễ đổi còn Mạc Kỳ Kỳ thì không bao giờ. Cái trình độ này ngàn năm như một, không tiến bộ được một chút nào, đến An Dụ Vân cô còn phải lắc đầu ngán ngẩm chứ nói gì đến đạo diễn Phùng. An Dụ Vân nhìn đạo diễn Phùng, mồ hôi chảy ướt áo ông rồi, đến cả mắng chửi ông cũng không còn tâm trạng nữa. An Dụ Vân tiến đến thảo luận với đạo diễn Phùng một chút, để giải toả bớt căng thẳng cho ông bằng không nếu mà cứ quay cảnh của Mạc Kỳ Kỳ rồi nhìn cô ta NG nữa thì có khi ông sẽ đột quỵ ở đây luôn mất. “Đạo diễn Phùng, quay cũng lâu như vậy rồi vẫn không thể như ý,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]