Phỉ Y Hân Sau khi ra khỏi phòng làm việc của hắn cũng không gấp gáp nữa, mà cố gắng giữ cho cước bộ chậm lại, càng đi nhanh, cô càng cảm thấy người khó chịu hơn!
Phỉ Y Hân chậm rãi bước trên phố, cố gắng hít thở đều đều. Cô cũng không dám gọi taxi, chỉ sợ ngồi trên xe với tình trạng này sẽ càng không tốt.
Từ công ty muốn về nhà cô sẽ băng ngang qua một công viên, không khí trong lành lại có gió thổi thoáng qua mang theo hương hoa dịu nhẹ, nhờ vậy cô mới cảm thấy bản thân thoải mái hơn.
Vừa về đến nhà, Phỉ Y Hân mệt mỏi nằm thẳng xuống giường, đến giờ cơm tối mới bị mẹ Phỉ gọi xuống ăn cơm. Tâm trạng của cô hiện vẫn đang như trên mây, còn thỉnh thoảng nghĩ về Hoắc Đông Thần nữa... mà là nhớ đến mùi hương nam tính cùng cơ bắp rắn chắc của hắn!
Ngồi ăn cơm mà mặt cô đỏ lựng, bất giác lại nhớ hình ảnh hai người thân mật, mặt càng nóng và đỏ hơn nữa. Ăn vội ăn vàng cho xong liền tiếp tục chùm chăn đi ngủ...
Cũng may tối nay không mơ thấy mộng xuân, nhưng chỉ một đêm mà cô tỉnh dậy đến mấy lần, mỗi lần đều bứt rức khó chịu vô cùng. Đột nhiên lúc đó cô lại có suy nghĩ thà mơ thấy mộng xuân còn dễ chịu hơn!
----------------------
"Tiểu Hân, em lại không khỏe sao?"
Hoắc Đông Thần vẫn ngồi ở bàn làm việc của mình, nhưng đôi mắt thường xuyên hướng về Phỉ Y Hân, liền thấy cô gái nhỏ cũng đang nhìn mình, khuôn mặt đỏ hồng, hình như hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ban-giuong/437249/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.