"Anh Đông Thần, lâu quá không gặp!"
Nếu như nụ cười cùng thái độ này được Lan Nhược Tâm thể hiện khi mới đến Hoắc Viễn thì chắc không ít người động lòng, nhưng hiện tại cô ta một thân nóng bức, trông cứ như là một người cẩu thả cùng thiếu lịch sự.
Phỉ Y Hân có chút hả hê, nói cô ác cũng được, cô không quan tâm, bởi vì thực sự là cô cảm thấy Lan Nhược Tâm rất đáng để cô ban cho dáng vẻ này.
Cô không thèm để tâm đến sắc mặt của Hoắc Đông Thần với Lan Nhược Tâm như thế nào, dẫu sao cũng không phải chuyện của cô. Nhưng Lan Nhược Tâm lại không như thế, từ đầu cô ta đã luôn chú ý tới Hoắc Đông Thần, hiện tại đã bị thái độ lạnh nhạt cùng chán ghét của hắn làm cho e ngại.
Hai mắt Hoắc Đông Thần đều tràn ngập sự chán ghét dường như đã sắp không còn kiên nhẫn để ban cho cô ta cái nhìn của mình:
"Cô là ai? Người của tôi cũng thật đáng trách khi dám để một kẻ như dân đen đến tận phòng làm việc của tôi!"
Trong thoáng chốc, sắc mặt Lan Nhược Tâm tái nhợt, lảo đảo đến sắp ngã, cũng may mà trụ lại kịp nếu không đến tôn nghiêm cuối cùng cũng mất đi!
Tại sao? Rõ ràng... Cô và anh đã gặp nhau nhiều lần, cũng nói với nhau nhiều câu, vì cô là bạn thân nhất của em gái anh - Hoắc Tiểu Đồng, tại sao giờ lại...
Có lẽ qua một đoạn thời gian nhiều năm không gặp, cô đã thay đổi diện mạo không ít, lại còn... Một thân chật vật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ban-giuong/437248/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.