Hộ vệ lên tiếng trả lời, bắt đầu đi trói mấy người té trên đất.
Gặp người bị chế ngự, Âu Nhã Nhi không sợ nữa, từ sau lưng Doãn Văn Thận đi ra, hùa theo nói: "Đúng, đưa vào, lại dám tới uy hiếp chúng tôi."
Câu nói kia của Doãn Văn Thận kích thích bọn họ, bị đưa vào đó, nhất định phải ngồi mấy năm, còn không bằng đánh một trận.
Một kẻ cách Doãn Văn Thận gần nhất nhân lúc mọi người không chú ý liền cầm dao lên hướng về phía Doãn Văn Thận.
Ở giây phút chỉ mành treo chuông, hộ vệ căn bản không kịp trở tay.
Âu Nhã Nhi theo bản năng đẩy người Doãn Văn Thận ra, ngược lại, khi nào Phương Thê đã kéo ông lại, một cước đá bay người cầm dao kia.
Nếu như chỉ có một người, cô có thể đối phó.
Dù không thích Doãn Văn Thận, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu.
Vốn hai hộ vệ của ông giúp cô một lần, Cô chỉ không muốn thiếu ân tình người khác mà thôi.
Mà cũng trong nháy mắt một giây này, Phương Thê chỉ cảm thấy ngực truyền đến một cơn đau đớn.
Cúi đầu nhìn lại, máu lập tức thấm ra, nhuộm đỏ quần áo của cô.
Thật là đau, đây chính là cảm giác bị đạn bắn trúng sao?
Đây là ý nghĩ trước khi Phương Thê hôn mê.
Hắc đạo cũng có hắc đạo phép tắc, ở địa bàn người ta ra tay là không có đạo lý, cho nên người nọ âm thầm tìm những người ở địa bàn này.
Dù sao chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956504/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.