"Thê Thê, em làm sao vậy?"
Doãn Văn Trụ ngồi xuống bên người Phương Thê, có chút lo lắng nhìn cô.
Phương Thê lại lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một chút chuyện đã qua."
"Có tâm sự gì nhớ nói ra, không cần để trong lòng buồn bực, biết không?"
Doãn Văn Trụ nói với vẻ bá đạo.
Phương Thê gật đầu, "Ừ, em biết rồi."
Lúc này Doãn Văn Trụ mới trở về tiếp tục dọn đồ, cũng không hỏi đến chuyện vừa rồi.
Ở trong ấn tượng của anh, đây là một chuyện nhỏ sớm đã bị anh quên đi từ lâu.
Phương Thê cũng không nói thêm gì, chỉ là đem chiếc khăn đó cất lại.
Không nghĩ tới, duyên phận giữa cô và Doãn Văn Trụ từ sáu năm trước đã bắt đầu rồi.
Một tháng ở bệnh viện, tuy rằng cô nói với bản thân rằng hãy cô kiềm chế, không cần đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Nhưng có đôi khi vẫn không cách nào kiểm soát được.
Một tháng trong sự ấm áp, khiến cô bắt đầu quên mất quyết định ban đầu, rời đi.
Nhưng lúc này thì sao?
Cô để tay lên ngực tự hỏi chính mình, cô có còn muốn rời nơi này không?
Phương Thê cảm thấy mình thật sự không biết.
Cô mới biết hình như mình có chút thích anh.
Những năm nay, từ đầu đến cuối đều cô đơn một mình, không có ai quan tâm, không có ai chăm sóc.
Mà trong một tháng này, anh cho cô quá nhiều những thứ cô đã không dám hy vọng xa vời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956471/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.