Đến cuối cùng, Phương Thê không chịu nổi nữa, gần như mang theo tiếng khóc kêu lên: "Trụ, trụ, đừng như vậy, thật khó chịu."
Thật sự rất khó chịu.
Doãn Văn Trụ vừa lòng hôn lên môi cô, sau đó mới tiếp tục đi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh xuân cả phòng.
Anh đối với cô rất dịu dàng, nhưng sau khi đợi xong việc, Phương Thê vẫn cảm thấy mệt chết đi, mệt đến một chút hơi sức cũng không có.
Chỉ có thể cả người co rúc ở trong ngực anh.
Doãn Văn Trụ thật ra thì rất muốn làm một lần nữa.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt mệt mỏi nằm trong ngực anh, cuối cùng không đành lòng, chỉ có từ bỏ.
Cũng nhịn lâu như vậy, cũng không để ý nhất thời.
Về sau còn có thời gian, bọn họ còn nhiều thời gian.
"Thê Thê, mệt lắm sao?"
Doãn Văn Trụ gạt tóc trên trán Phương Thê ra, ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Anh như không dùng nhiều sức lắm.
"Doãn Văn Trụ, anh còn hỏi."
Phương Thê đưa tay đập một cái vào lồng ngực của anh mới nói.
Tuy rằng anh rất dịu dàng, tuy chỉ có một lần, nhưng lần này lại quá lâu rồi.
"Xem ra anh phải kêu Thím Vương bồi bổ em thật nhiều vào, ừ, em quá gầy yếu rồi."
Doãn Văn Trụ rất nghiêm túc ở một bên nói.
"Doãn Văn Trụ."
Người này thật là ——
"Thê Thê, lại không ngoan, vừa bảo em gọi gì? Nếu nói nữa anh sẽ làm thêm lần nữa."
Anh lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956461/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.