Chương trước
Chương sau
Tư gia ở thành phố A chỉ kém một chút so với Phương gia, hơn nữa hai nhà lại có thế giao.

Tư Úc luôn luôn kính trọng Phương ông cụ, mà Phương ông cụ cũng thích ông.

Mà Tư Mị lại là đứa con Tư Úc thương yêu nhất, mặc dù tính khí của tiểu tử này có chút kỳ quái, nhưng địa vị ở tư gia, khiến Phương Thê gả đi cũng sẽ không bị ủy khuất.

Phương ông cụ đón nhận Phương Thê, liền cũng bắt đầu vì cô mà suy nghĩ.

Nhưng thói quen bá đạo của ông, tự nhiên sẽ không suy tính đến Phương Thê có cần hay không.

"Cha, lần này con tha thứ cha."

Tư Mị cười cười nói với tư úc.

Anh rất hứng thú với Phương Thê.

Tư Mị rất được cưng chiều ở Tư gia, nhưng anh không phải sinh ra ở Tư gia.

Vừa bắt đầu chỉ là đứa con riêng.

Thậm chí vừa bắt đầu Tư Úc cũng không biết đến sự tồn tại của anh.

Đợi đến mẹ của anh chết đi, Tư Úc mới biết, đem anh đón về tư gia.

Mẹ của anh là người phụ nữ Tư Úc yêu, Tư Úc lại cảm thấy thiếu anh và mẹ của anh, đương nhiên sẽ thương yêu gấp bội.

Chẳng qua là tính tình của anh đã sớm dưỡng thành, cũng không có thói quen làm thiếu gia nhà Tư gia.

Vì vậy luôn ở bên ngoài chạy.

Nhưng Tư Úc không yên lòng, để lại rất nhiều người đi theo anh.

Mà anh liền trăm phương ngàn kế nghĩ bỏ rơi những người đó, thời gian trôi qua lâu, mặc dù cũng thói quen, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ vui đùa một chút với trò chơi mất tích.

Đây cũng là lúc Phương Thê gặp anh, vì sao lại nhìn thấy tình cảnh anh đang trốn, và có người đuổi theo anh.

Thấy đứa con đối với tiểu thư Phương gia biểu hiện ra hứng thú, tư úc tự nhiên rất vui vẻ.

Tư Úc biết Phương Niệm Hoa, đương nhiên cũng biết thân phận của Phương Thê.

Hơn nữa con mình cũng thích, này đương nhiên không thể tốt hơn.

"Cái tên tiểu tử này ——"

Anh có chút cưng chiều vỗ xuống đầu của anh, liền đối với Phương ông cụ nói: "Ông cụ, để cho người trẻ tuổi chính mình tự đi nói chuyện, chúng ta cũng cùng nhau nói chuyện một chút."

"Ừ, Phương Thê, con và Tự Mị đi bên ngoài biệt thự dạo một chút."

Phương ông cụ cũng cười híp mắt nói.

Phương Thê không có từ chối, bởi vì ở chỗ này, cô không thể đối với Tư Mị làm gì.

Đợi đến lúc chỉ còn hai người, mà có thể nói rõ ràng.

Vì vậy gật đầu nói được.

Lúc này, Phương Dận cũng đứng lên.

"Phương Dận, con làm gì?"

Phương ông cụ cho anh một ánh mắt.

"Cha, con có việc đi trước đây."

Phương Dận cười cười, trên mặt tà khí vẫn như cũ, lại mang theo một loại phong tình.

"Có thể có chuyện gì, có phải hay không lại hẹn những người đàn bà không đứng đắn kia nữa?"

Đối với xì căng đan của Phương Dận, Phương ông cụ rất có thành kiến.

"Cháu gái đều muốn đàm hôn luận gả rồi, con đây làm Tam thúc đương nhiên cũng muốn đi tìm tìm đối tượng."

Lúc nói lời này, Phương Dận vô tình hay cố ý nhìn Phương Thê một cái, ánh mắt ý vị sâu xa.

"Con muốn đối tượng, cha giới thiệu cho con, không cần cả ngày chỉ biết chơi bời."

"Đúng vậy, Tam đệ, cũng đến lúc em nên kiềm chế lại."

Phương nghiêm đẩy mắt kiếng, ôn hòa cười nói.

"Nếu cha và nhị ca cũng nói như vậy, vậy con không đi lo lắng nữa."

Phương Dận cười trả lời, chẳng qua là xoay người về phía Phương Thê và Tư Mị đứng ở một bên nói: "Đi, Tam thúc mang hai đứa đi dạo, hai đứa cũng không quen thuộc chung quanh đây."

"Phương Dận."

Phương Dận này đang làm gì?

Phương ông cụ liếc anh một cái.

"Cha, nói thế nào con cũng là người trẻ tuổi đó, mới vừa rồi không phải tư ca nói, khiến người trẻ tuổi đi chơi một chút."

Phương Dận nói xong, lại hỏi Phương Thê: "Phương Thê, không ngại Tam thúc với hai đứa cùng đi chứ."

Ánh mắt của anh có chút đùa giỡn, tà khí vẫn như cũ, nhìn mấy lần trên bụng Phương Thê, rồi nhìn vào mắt cô, rõ ràng mang theo vài phần cảnh cáo vị đắc ý.

Phương Thê không phải không thừa nhận ánh mắt của anh ngoan độc, lại nhìn thấu cô mang thai.

Hơn nữa Cô cũng biết, người này cái gì cũng nói ra được.

Vì vậy chỉ có thể gật đầu một cái nói: "Ông nội, Tam thúc nói đúng, con chưa quen thuộc nơi này, hãy để cho Tam thúc dẫn chúng con đi dạo đi."

Phương thê nói như vậy, Phương ông cụ cũng không nói thêm gì, chỉ là có chút kỳ quái nhìn Phương Dận một cái.

Phương Dận mang theo Phương Thê và Tư Mị đi ra ngoài, đi về phía vườn hoa trước biệt thự.

Tư Mị đi nhanh mấy bước, đi tới bên người Phương Thê.

"Phương Thảo Thê Thê, tên không tệ đâu, nhưng mà chỉ đúng là tính tình không tốt một chút."

Anh nhếch miệng hướng Phương Thê cười, nụ cười rực rỡ kia có chút chói mắt.

Phương Thê vốn là muốn nói rõ ràng với Tư Mị, bọn họ không thể nào.

Nhưng bây giờ Phương Dận đứng lỳ ở đây, có mấy lời tự nhiên không nói ra miệng.

"Tính tính của anh cũng rất tốt sao?"

Phương Thê không khỏi thầm nói.

Lần đầu tiên gặp mặt liền người đụng còn vô lễ như vậy.

"Ha ha, thật ghi hận, lần đó tâm tình không tốt, chỉ là sau lại không phải cô còn đá tôi một cước, rất đau đó."

Tư Mị đối Phương Thê có hứng thú, cho nên cũng không che dấu chút nào.

Nói như thế nào đây?

Anh thích loại hình như cô, không thích quá khéo léo nhu nhược.

"Ai kêu anh cứ cầm tay tôi không buông."

Được rồi, ngày đó tâm tình cô cũng không tốt.

Hai người có tâm tình không tốt đụng vào nhau, vì thế có một cuộc gặp mặt tệ hại.

"Ha ha."

Phương Dận đột nhiên xoay người, mỉm cười với bọn họ.

Chỉ là khi Phương Thê nghe tới, cái âm thanh này cười thế nào nghe thế nào cũng không thoải mái.

Tư Mị nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phương Dận mấy lần, đột nhiên đưa tay kéo tay Phương Thê bỏ chạy.

Chạy đến trước của vẫn không quên quay đầu lại cho Phương Dận một nụ cười sáng lạn.

"Tam thúc, con mang cô ấy đi chơi đây, thúc nhớ nói với cha con và ông Phương một tiếng."

" Anh dừng lại."

Phương Thê vội vàng hô.

Lúc này cô không thể chạy loạn như vậy.

"Chúng ta hai lần trước đều như vậy, lần này như vậy có sao đâu, đợi một tý nữa cha tôi lại càu nhàu."

Tư Mị nhìn Phương Thê nói.

Xác thực, có thể tránh những lời xấu hổ đó thì tốt.

Nhưng bây giờ Cô không thể chạy.

"Anh dừng lại, thân thể tôi không thoải mái."

Phương Thê chỉ đành phải lấy cớ.

Lần này Tư Mị ngược lại đem Phương Thê lời nói nghe lọt, dừng bước.

"Làm sao vậy?"

Phương Thê lắc đầu một cái, "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ rồi ngồi một chút."

Anh có ý đó hay không cô không biết, nhưng có mấy lời cô phải nói rõ ràng thì tốt hơn.

"Được."

Tư Mị mang theo Phương Thê rời đi biệt thự, trở lại trung tâm thành phố, tìm một quán ngồi xuống.

"Cái đó, chuyện thân cận của chúng ta, anh cũng không vui lòng đi."

Phương Thê nghĩ, nếu như tìm được tiếng nói chung, chuyện liền dễ nói rồi.

"Không có, tôi rất vui lòng. Tôi thật thích cô."

Tư Mị hướng Phương Thê cười đến rực rỡ, vốn là dung mạo vô cùng đẹp, hơn nữa có một đôi mắt xanh biếc, cả người tựa như một vật sáng rực rỡ.

Mẹ Tư Mị có một phần tư huyết thống ngoại quốc.

Cho nên dáng của Tư Mị cũng sâu sắc hơn người khác, màu sắc của ánh mắt cũng khác.

"Được rồi, tôi nói thẳng vậy, tôi có người trong lòng rồi."

Mặc dù người kia không cần cô.

Nghĩ đến Doãn Văn Trụ, tâm tình của cô lại chán nản.

Cố ý đi quên, lại phát hiện không quên được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.