Lúc Phương Thê tỉnh lại đã là gần tối.
Nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào trên giường cô, tỏa sáng bóng dáng loang lỗ, cũng độ lên một tầng nhàn nhạt vầng sáng.
Tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là đau.
Trong thân thể còn mơ hồ đau, còn có tâm.
Làm như bị đào đi một khối, vắng vẻ đau.
Cô mở mắt, có lẽ là bởi vì thói quen trong tối, cho nên cảm thấy ánh sáng kia cực kỳ chói mắt, Cô đưa tay muốn đi ngăn cản, nhưng bị người bắt được tay, một tiếng mừng rỡ vang lên, "Thê Thê, em đã tỉnh?"
Giọng nói rất quen, quen thuộc đến cơ hồ mỗi đêm đều xuất hiện trong mộng của cô.
Cũng là thanh âm tàn nhẫn nhất, đem cô thương tổn thành mảnh nhỏ.
Nhưng vì sao lúc này anh ta lại ở đây?
"Cục cưng."
Chợt nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi, tim Phương Thê không khỏi nhéo lên, cũng nhớ tới cuối cùng tình cảnh chảy máu té xỉu của mình.
Mặc dù hi vọng mong manh, nhưng cô vẫn là ôm một chút kỳ vọng.
Thời gian nhiều ngày như vậy, bọn họ ở chung một chỗ.
Tuy cục cưng còn nhỏ, nhưng bé nhất định cũng có thể cảm thụ được đến.
"Thê Thê, không có chuyện gì, cục cưng không sao."
Doãn Văn Trụ nắm tay an ủi cô, trên mặt tràn đầy nhu hòa.
Cô quả thật rất quan tâm đứa bé, thật may là không sao, bằng không anh nhất định sẽ hận chết mình.
Nhưng ánh mắt Phương Thê chỉ nhìn phía trước, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956275/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.