Trong trí nhớ, dung mạo của hơi già nua, nhưng cô không quên, ban đầu bà xinh đẹp dường nào.
Phương Thê suy nghĩ rất hỗn loạn, từng bước một đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Tư Mị tiến lên đón, "Thê Thê, thế nào?"
Phương Thê làm như ở trong mộng tỉnh lại nhìn Tư Mị, sau đó lắc đầu một cái, tiếp tục đi đến phía trước.
Tư Mị đuổi theo, nhưng mặc kệ anh hỏi gì, Phương Thê đều không mở miệng.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Cô.
Cho đến khi Cô té xỉu cái phút chốc kia.
Anh rất muốn chạy về Phương gia đi hỏi rõ ràng, bọn họ đến cùng đã làm gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Có một số việc, cô cũng không muốn cho anh biết.
Tư Mị đem Phương Thê mang về một ngôi nhà riêng của mình.
Phương Thê cơ hồ ngồi yên một ngày, mặc kệ Tư Mị nói với Cô thế nào, Cô đều không để ý tới anh, cũng không ăn cơm, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng không có thay đổi qua.
Chẳng qua là ngày thứ hai, cô làm như đã hiểu rõ, bắt đầu cố gắng ăn cơm.
Mặc dù vẫn như cũ không mở miệng, tuy nhiên mỗi lần cũng đúng hạn ăn, thậm chí còn ăn rất nhiều.
Anh biết, cô là vì đứa bé.
Cô như thế, thật sự khiến anh rất đau lòng.
Không biết từ khi nào bắt đầu, đối cô hứng thú bắt đầu từ từ biến thành một loại thương tiếc, một loại đau lòng.
Anh đem Phương Thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956258/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.