Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc, "Trụ, làm sao anh lại đi tới nơi này?"
"Đi một tý, lại đi xa mất."
Tiếng nói của Doãn Văn Trụ cũng truyền đến.
"Anh phải cẩn thận một chút, hoàn cảnh nơi này anh không phải quen thuộc, có chuyện gì đừng một mình đi loạn, em đã lấy được số rồi, chúng mình đi qua đó đi."
Trong giọng nói của Bạch Hinh tràn đầy ân cần.
"Anh chỉ là không nhìn thấy mà thôi, dù đi lạc, chính mình vẫn có thể trở về."
Tiếng của Doãn Văn Trụ có chút xa, nhưng Phương Thê vẫn nghe được.
Cái gì?
Anh không nhìn thấy sao?
Vì sao lại không nhìn thấy?
Cho nên anh mới coi cô như người xa lạ sao?
Bởi vì anh không nhìn thấy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lòng của Phương Thê bắt đầu không bình tĩnh rồi, Cô ở sau cánh cửa rất lâu, vẫn là nhịn không được mở cửa phòng ra.
Dù người kia đã sớm không có ở đây, Cô vẫn là nhịn không được muốn nhìn một cái.
Nhưng mở cửa khắc kia, lại thấy anh đứng trước cửa.
Anh không phải đi rồi sao?
Thế nào vẫn còn ở nơi này?
Phương Thê sợ tới mức muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng vào lúc này, anh đã chui vào rồi.
Doãn Văn Trụ vẫn cảm thấy không đúng, cho nên anh thừa dịp lúc Bạch Hinh nói chuyện với bác sĩ lại quay về nơi này.
"Thê Thê."
Anh tự tay bắt được tay của cô, rốt cuộc gọi ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956218/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.