Chương trước
Chương sau
Phương Dận nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, tà khí trong khóe mắt vẫn như trước.

"Không nghĩ tới chú tới đây nhanh vậy."

Trong giọng nói mang theo vài phần không chút để ý, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn tới người đối diện.

Nói xong, Phương Dận lại cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhấm nháp một cách vênh váo nhởn nhơ.

"Tôi muốn cùng anh nói chuyện."

Doãn Văn Trụ đi thẳng vào vấn đề.

Phương Dận là người ra sao, Doãn Văn Trụ đã biết đến.

Cho tới giờ đều không nhìn thấu được anh ta, là người khó đối phó nhất trong ba đứa con nuôi của Phương gia.

Mà bây giờ xem ra, dự cảm của anh rất chính xác.

Chẳng qua là lúc trước không nghĩ tới anh ta sẽ có quan hệ với Phương Thê.

"Nói chuyện gì?"

Phương Dận nhếch môi cười cười, khóe miệng tà khí càng dày đặc thêm.

"Tôi biết là lúc trước Doãn Văn gia đã làm chuyện có lỗi với Tư Đồ gia, nếu như có cơ hội tôi sẽ trả lại. Nhưng mà anh không có quyền ngăn cản giữa tôi và Phương Thê lui tới, dù sao nói cho cùng, anh cũng không được xem là người của Tư Đồ gia."

Phương Dận rốt cuộc có quan hệ gì với Tư Đồ gia, Doãn Văn Trụ cũng không rõ ràng.

"Chú cảm thấy tôi không có tư cách sao?"

Phương Dận cười ha ha, hỏi ngược lại: "Vậy chú lại có tư cách gì ở chung với Phương Thê?"

Tay Phương Dận ở trên bàn làm việc gõ có tiết tấu, chậm rãi nói: "Tôi không chỉ quan tâm đến dòng họ của chú, tôi còn để ý chính là con người của chú."

"Tôi biết rõ trước kia tôi đã làm sai, nhưng cả đời này sẽ không lại tổn thương Phương Thê nữa."

Dù trong lòng không muốn, nhưng dù sao đối phương là người có quan hệ với Phương Thê.

Nếu như có thể, anh cũng không muốn cùng anh ta trở mặt.

"Hứa hẹn loại việc này, là vô dụng nhất rồi."

Phương Dận rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Doãn Văn Trụ một cái, khẽ cười nói: "Chú biết tôi vì sao muốn phản bội Phương gia không?"

Cũng không chờ trả lời, Phương Dận tiếp tục nói: "Đã từng bởi vì một chút chuyện nhỏ, một nhà chúng tôi bị khu trục ra Phương gia, đoạn thời gian đó, tôi mất đi cha, cũng mất đi mẹ. Khi đó, là cha của Phương Thê giúp tôi, đem tôi từ trong tuyệt vọng cứu ra. Sau lại, tôi trở về Phương gia, còn bị Phương ông cụ chọn trúng. Ông ta cho rằng cho tôi một chút ân huệ, tôi sẽ quên chuyện trước kia, sẽ đội ân sao? Mà bây giờ mọi việc tôi làm, chỉ vì báo ân mà thôi. Phương gia, chỉ là bước đầu tiên. Biết không? Đây là việc làm mà cha Phương Thê muốn làm, cũng là nguyện vọng của ông. Nếu như Phương Thê biết, chú cảm thấy Phương Thê sẽ thế nào? Còn có thể ở chung một chỗ với chú sao?"

Anh không phải người tốt, nhưng anh là người có cừu báo cừu, có ân báo ân.

Cả đời này, anh cũng chỉ bội phục qua một người đàn ông.

"Hay là nói chú tình nguyện con bé thống khổ, cũng muốn ở chung một chỗ với nó."

Phương Dận tiếp tục hỏi.

"Tôi chỉ là ——"

Doãn Văn Trụ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Phương Dận lại cắt đứt anh.

"Doãn Văn Trụ, chú lại biết gì. Chú có biết bởi vì chú mà Phương Thê thiếu chút nữa chết không? Chú có biết lúc con bé ở Italy đã từng trải qua gì không?"

Phương Dận chất vấn nhiều tiếng.

"Phương Thê thiếu chút nữa chết là chuyện gì xảy ra?"

Doãn Văn Trụ hỏi có chút gấp.

Lúc trước cha anh nói chính mắt thấy Phương Thê đã chết, mà bây giờ Phương Dận lại nói như vậy. Hay là chuyện năm đó có liên quan đến Phương Dận.

Anh ta đã ghét Doãn Văn gia như vậy, đó là có phải là cái bẫy anh ta văng ra, làm cho bọn họ lầm tưởng Phương Thê đã không còn trên đời này nữa.

"Còn nhớ Hạ Sơ không?"

Phương Dận thu lại mới vừa rồi phần khí thế kia, nói không chút để ý.

Chợt nghe đến cái tên này lần nữa, Doãn Văn Trụ hơi sững sờ.

Anh cơ hồ sắp quên còn có một người như vậy, lúc trước cô ta sau khi rời đi cũng không có trở về nữa.

"Cô ta thế nào?"

Chỉ là bên trong mơ hồ, anh lại có một phần dự cảm xấu.

"Cô ta giỏi lắm, tìm được nơi Phương Thê ở, thiếu chút nữa đã hại chết Phương Thê, cũng may là ngày đó Phương Thê không ở đấy, chỉ có tôi ở."

Phương Dận dừng một chút, lại cười nói: "Cho nên tôi liền lợi dụng cô ta, thiết kế một hiện tượng giả như Phương Thê đã chết."

Đúng vậy, người chết lúc trước không phải là Phương Thê, mà là Hạ Sơ.

Đây chính là chân tướng mọi việc.

Phương Dận cũng không sợ Doãn Văn Trụ biết, mà bây giờ anh càng muốn cho anh ta biết.

Có chút trò chơi, luôn dùng một loại phương pháp sẽ ngán.

Giành được Phương gia, anh dùng chiến lược thâm nhập vào sào quyệt kẻ địch.

Như vậy bây giờ đối phó Doãn Văn gia, anh sẽ đổi một phương thức khác.

Nghe vậy, Doãn Văn Trụ hơi sững sờ.

Thì ra chuyện năm đó là như thế.

Nếu như Phương Thê không trở về, vậy đời này anh sẽ không biết cô còn sống trên cõi đời này.

Mà đối với Hạ Sơ, anh đã không có cảm giác nhiều lắm.

Vừa nghĩ tới cô ta thiếu chút nữa hại chết Phương Thê, anh cũng rất tức giận.

Kết quả cuối cùng của cô ta, cũng chỉ có thể nói là cô ta gieo gió gặt bão.

Phần tình cảm của thời niên thiếu, cuối cùng cũng chỉ là một chặng đường lạc lối.

"Nếu đều đã bày cục tốt cho mấy người, mấy người nên sống tốt trong thế giới của mình, vì sao nhất định lại chạy tới trêu chọc lần nữa? Chú bây giờ cảm thấy mình còn có tư cách sao?"

Phương Dận hỏi từng chữ từng câu.

Ai cũng có thể, chính là mấy người trong gia tộc trước kia thì không thể.

Chuyện của Tư Đồ gia, anh với độ tuổi này cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mỗi lần có người nhắc tới, không khỏi có chút thổn thức.

Dù sao, đã từng huy hoàng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.