"Đau ——"
Doãn Văn Trụ thở nhẹ một tiếng, hơi buồn bã nói: "Thê Thê, em xuống tay nặng quá."
Phương Thê lại cố ý đè vết thương trên lưng Doãn Văn Trụ, "Biết đau rồi hả? Biết đau mới vừa rồi còn đi ngăn cản, anh cho rằng mình là mình đồng da sắt sao?"
Nhìn vết thương kia đỏ đến hơi biến tím, Phương Thê cảm thấy đau lòng.
Cô hiểu, anh chỉ theo bản năng muốn bảo vệ cô mà thôi.
Doãn Văn Trụ quay đầu lại cười với cô, lại không nói gì.
Đáy lòng lại lặng lẽ nói, chỉ cần có thể bảo vệ em, như vậy anh ra sao cũng không sao.
Anh không muốn lúc cô ở bên cạnh anh còn bị thương, như vậy anh sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.
Hơn nữa có thể cho cô lo lắng như thế, anh đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
"Còn cười."
Phương Thê rất muốn xuống mạnh tay lần nữa, nhưng cuối cùng không có, mà từ từ bôi thuốc trên vết thương của anh.
Trên lưng anh, trừ vết thương này, còn có mấy vệt khác, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra lúc trước nó đáng sợ cỡ nào.
Cô biết anh bị tai nạn xe cộ, lại là lần đầu tiên cảm nhận được cuộc tai nạn xe cộ mang cho anh tổn thương lớn như thế.
Động tác trên tay đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hơi ảm đạm.
"Thê Thê, anh cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."
Doãn Văn Trụ lại trịnh trọng nói.
Đúng vậy, thì ra mình cũng dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-77-ngay-ong-xa-ba-dao-dung-sang-ben/1956183/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.