Mấy ngày sau, Phương Thê nhận được đồ Tư Đồ Dục gửi tới, nhật ký của cha cô.
Đây là một quyển nhật ký rất cũ, nhưng được giữ rất kỹ, nhìn ra được cha cô đối với quyển nhật ký này rất quý trọng.
Phương Thê cầm nhật ký lên, từ từ lật.
Trang thứ nhất là ba mươi năm trước, khi đó, Phương Thê vẫn chưa ra đời.
Lúc đầu, trên đó chỉ ghi chung chung sự căm hận của ông, cùng lòng muốn báo thù.
Có thể thấy được, cha cô chịu rất nhiều khổ, cũng có thể nhìn ra lúc đầu chính ông có chút cực đoan.
Những thứ này, Phương Thê cũng không xem kỹ, dù sao lời đa số của cũng không khác biệt lắm.
Kế tiếp, trong nhật ký bắt đầu nhắc tới mẹ cô.
Phương Thê nhìn từng chữ một, mới biết lời của Phương Dận cũng không phải là sai.
Lúc đầu, cha cô thực sự vì trả thù Phương gia mới đến gần mẹ cô, nhưng cha biết mẹ trước khi biết thân phận của bà, thậm chí còn có thiện cảm với bà.
Nhưng khi biết thân phận của mẹ cô, thì phần thiện cảm kia bị một loại muốn trả thù thay thế rồi.
Vì vậy cố ý đến gần, thậm chí làm bà yêu ông.
Từ nơi này, Phương Thê mới biết.
Thì ra lúc đầu, mẹ cô cũng không thích Phương Niệm Hoa, nhưng Phương Niệm Hoa luôn theo đuổi.
Sau khi mẹ thích cha, liền định cùng Phương Niệm Hoa thẳng thắn.
Thế nhưng trong lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Mẹ trong lúc vô tình biết cha cô mục đích đến gần bà, hai người tranh cãi ầm ĩ một trận sau, cha cô thế nhưng lại một mình rời đi.
Sau đó, trên nhật ký cha cô mặc dù không có viết.
Nhưng Phương Thê ước chừng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Có lẽ lúc trước mẹ cô làm như vậy, một mặt là cảm giác mình đối Phương niệm Hoa có điều thua thiệt, một mặt khác là tuyệt vọng đi.
Bởi vì tuyệt vọng, như vậy ra sao cũng không sao cả.
Phương Thê có chút bùi ngùi, thì ra tình yêu có đôi khi thật sự rất đả thương người.
Cô lại lật tiếp, từ từ xem hết.
Sau lại, cha cô đi Italy, bắt đầu trôi qua những ngày gian khổ.
Nhưng chậm rãi ông lại viết rằng, mình phát giác mình thì ra là yêu cô ấy.
Nhưng mình bây giờ không có năng lực kia, cho nên cảm thấy có lẽ Phương Niệm Hoa mới thích hợp với cô ấy.
Sau một đoạn thời gian rất dài, nhật ký đều là trống không.
Cho đến cuối cùng một trang viết.
Đó là tám năm trước.
"Nhiều năm như vậy rồi, mình mới biết mình sai rồi, cô ấy cũng không hạnh phúc, mà mình cũng không biết mình còn có một đứa con gái. Nhưng bây giờ ở Mạt điện vẫn chưa ổn định, cho nên chỉ cần đợi một chút, mình liền đi đón họ. Bôn ba nhiều năm như vậy, đột nhiên mới phát hiện, chính mình muốn cũng không phải báo thù, chỉ là muốn tìm một người thật lòng với mình. Vốn mình đã tìm được, tuy nhiên lại bỏ lỡ nó. Không biết cô ấy còn cho mình cơ hội không. Thật, có một số việc từ từ đã trở nên không quan trọng nữa. Quan trọng là hai người đều hạnh phúc. Tiểu Mộng, còn có con của chúng ta."
Mấy câu nói không dài lắm, nhưng bên trong cũng lộ ra nhàn nhạt tình nghĩa.
Trong nháy mắt này, Phương Thê đã hiểu, vào lúc đó cha cô đã buông xuống cừu hận.
Nhưng ngày này, lại cũng là ngày cha cô chết đi.
Nghĩ tới đây, Phương Thê không khỏi buồn bã.
Cô khép lại nhật ký, nhớ lại lời nói lúc trước của Tư Đồ Dục.
Ba năm trước đây, khi cô bay đi Italy đi gặp cha cô, lại được báo cho người kia năm năm trước đã chết rồi.
Bây giờ nhìn đến những thứ này, đáy lòng có tia đau lòng.
Cô nghĩ, cha cô vào lúc chết nhất định tiếc lắm, tiếc nuối cuối cùng vẫn không thể nói với mẹ một tiếng xin lỗi.
Nhưng, bây giờ cô hiểu.
Dù bọn họ bỏ lỡ, dù bọn họ thủy chung không từng ở chung một chỗ, nhưng phần yêu kia cũng là thật.
Dù cách thời gian, cách không gian, có ít thứ lại như cũ không thay đổi được.
Cô nghĩ, cô cũng hiểu tấm lòng của cha cô.
Cừu hận loại vật này, sẽ chỉ làm người khác mất đi nhiều hơn mà thôi, mà không phải lấy được.
Chuyện năm đó, ai cũng không rõ ràng lắm đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Có lẽ cha cô căn bản cũng không rõ ràng lắm.
Thật ra thì chân chính báo thù, là nên so với ai khác đều phải vẻ vang lần nữa đi lên cái sân khấu này.
Mà bây giờ, cha cô đã thật sự làm được.
Tập đoàn RT, so với các gia tộc đều cường đại hơn.
Cho nên có một số việc thật đã không cần thiết nữa.
Việc làm của Phương Dận, Cô là có thể hiểu được, nhưng Cô lại không ủng hộ.
Nhưng đối với những lời nói của anh ta, Cô cuối cùng có chút thất vọng.
Lúc này, điện thoại của Phương Thê lại vang lên.
Cô nhận lấy điện thoại di động vừa nhìn, là Tư Đồ Dục.
Nhấn nút trả lời, tiếng của Tư Đồ Dục liền sâu kín truyền đến.
"Thê Thê, xem qua cái nhật ký đó rồi chứ? Thù của Tư Đồ gia anh hai cũng biết, nhưng cha hy vọng nhất là em có thể hạnh phúc. Cho nên em cũng không cần gánh cái gì. Hơn nữa thật ra thì cha đã thắng, ông lần nữa làm Tư Đồ gia hưng thịnh."
Đối với Tư Đồ Dục, Phương Thê thật cảm thấy lệ thuộc vào.
Anh chính là một người luôn chọn đúng thời gian thích hợp đi an ủi cô, mặc dù không có liên hệ máu mủ, lại thật sự là anh trai tốt nhất của cô.
Cô gật đầu một cái, hơi nghẹn ngào, "Vâng, em hiểu rồi, anh hai."
"Mỗi người đều có mình quyền lợi quyết định, Phương Dận lựa chọn dùng loại phương pháp kia báo ân, anh hai cũng không có cách nào khuyên, nhưng nếu chú ấy ép em, anh hai sẽ không bỏ qua. Chú ấy cuối cùng không hiểu lòng của cha."
Từ lúc Phương Dận dẫn cô tới Italy chính là cái lúc kia, anh đã hỏi.
Phương Dận lúc đó nói, cô là con gái của anh Diễm.
Bây giờ nghĩ lại, có mấy lời anh ta đã hiểu sai rồi.
"Cám ơn anh hai."
Mặc dù bọn họ cách nhau xa như vậy, nhưng người vẫn như cũ có thể cho cô ấm áp.
"Thê Thê, mặc kệ em làm gì, anh hai đều ủng hộ em."
Trước khi cúp máy, Tư Đồ Dục lại nói một câu nói như vậy.
Phương Thê chỉ cảm thấy trách nhiệm nặng nề trong lòng hoàn toàn đều biến mất, thì ra đây chính là cảm giác bị người dung túng.
"Chị Hinh, tổng giám đốc gần đây tâm tình rất tốt phải không, nhìn thấy ai cũng cười híp mắt."
Tiểu Ngư lại nằm bên người Bạch Hinh, muốn tám một chút tình tiết bên trong.
"Ừ."
Bạch Hinh đáp lời có chút không yên lòng.
Cô dĩ nhiên cũng biết đến, mấy ngày trước đây Doãn Văn Trụ sau khi trở về tâm tình liền thay đổi rất vui vẻ.
Anh có thể như vậy, trừ Phương Thê, Cô không nghĩ tới nguyên nhân khác nữa.
Vì vậy trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác phức tạp.
Có chút vì anh vui vẻ, rồi lại có chút đau lòng.
Tình cảm mà mình còn chưa nói ra, chẳng lẽ đã chết trong nôi như thế?
"Chị Hinh, chị Hinh ——"
Tiểu Ngư kêu vài tiếng, Bạch Hinh mới từ trong mạch suy nghĩ của mình hồi hồn lại, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Điện thoại."
Tiểu Ngư có chút kỳ quái nhìn Bạch Hinh một cái, sau đó chỉ điện thoại vang trên bàn.
Bạch Hinh xấu hổ tiếp điện thoại lên, là nội tuyến của Doãn Văn Trụ.
"Bạch Hinh, em đi vào đây một lát."
Nghe tiếng lười nhác quen thuộc kia từ trong điện thoại truyền đến, Bạch Hinh có tý hoảng hốt.
Khẽ lên tiếng sau, liền đứng dậy đi về phòng làm việc của anh.
Tiểu Ngư thấy hỏi không được, cũng xoay người rời đi.
Bạch Hinh đẩy cửa, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
"Bạch Hinh, em đã đến rồi, ngồi."
Doãn Văn Trụ nghe tiếng động, mở miệng nói với Bạch Hinh.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?"
Cô rất muốn như lấy loại trước kia gọi anh, tuy nhiên lại cảm thấy dường như chính mình đã không có lý do gọi như vậy.
"Anh và Phương Thê đã tốt lại rồi."
Doãn Văn Trụ cũng không phải là cố ý nói với cô cái này, chỉ vì chuyện tiếp theo phải nói, cho nên mới thuận tiện nói đến.
Nhưng nghe như thế, sắc mặt của Bạch Hinh lại đột nhiên trở nên tái nhợt.
Thực sự là như vậy sao?
Mình cuối cùng là có cơ hội gì nữa.
Nhưng trong lòng cảm thấy không cam lòng.
Chẳng lẽ cứ như vậy ngay cả tranh thủ cũng không tranh thủ một cái liền buông tha sao?
Vốn là, giống như Doãn Văn gia nhà giàu có như vậy, cô cũng không muốn trèo cao.
Nhưng nhớ tới những lời của Doãn Văn Thận nói với cô, nghĩ tới phần tình cảm trong lòng mình, Bạch Hinh đột nhiên sinh ra dũng khí.
Mặc kệ kết quả ra sao, ít nhất sau này không có tiếc nuối gì.
Bọn họ chung sống ba năm, chẳng lẽ anh thật sự không có một chút tình cảm nào với cô sao?
"Trụ, em muốn nói sự kiện với anh."
Bạch Hinh hít sâu một hơi, gọi ra cái tên quen thuộc.
Doãn Văn Trụ hơi sững sờ, anh vốn muốn nói tiếp chuyện tình.
Nhưng cô nói như vậy, anh cũng không tiện từ chối.
Vì vậy nói: "Chuyện gì?"
Bạch Hinh nhìn người ngồi ở chỗ đó, dung mạo vẫn như cũ, trên trán cũng có nhiều mấy phần lúc trước không có nhu hòa, khóe môi hơi giơ lên thành độ cong đẹp mắt, so với lúc trước càng nhiều mấy phần sáng rỡ.
Này toàn bộ đều là bởi vì Phương Thê sao?
Không thể phủ nhận, Phương Thê có tài hoa cô so ra kém.
Cô thật rất thích thiết kế của Phương Thê.
Nhưng cô ta rõ ràng chẳng quan tâm anh trong ba năm nay.
Lúc anh đau khổ, cô ấy ở nơi nào?
Vì sao cô ta trở lại, liền được hưởng thụ những gì anh chăm sóc?
Cô ta vốn không có một chút áy náy sao?
Cô chỉ vì anh mà đau lòng.
Nếu như là cô..., nhất định sẽ không tổn thương anh như vậy.
Nghĩ như thế, đáy lòng liền sinh ra rất lớn dũng khí.
Cô từng bước một tới gần Doãn Văn Trụ, đi thẳng đến bên cạnh anh, đưa tay, nhẹ nhàng nắm tay của anh, giống như trước kia, động tác này cô vốn đã làm rất nhiều lần rồi, cho nên cũng không có gì mới lạ.
Doãn Văn Trụ khẽ cau mày, Cô ta đang làm cái gì?
Mặc dù trong mơ hồ cũng có thể nhận thấy được một chút biến hóa của cô, nhưng anh không muốn đi làm rõ.
Từ đầu tới đuôi, trái tim anh chỉ có một mình Thê Thê.
Cho nên Doãn Văn Trụ vẫn từ Bạch Hinh trong tay rút ra tay của mình.
Nếu không cách nào thích, cũng không nên cho cô ấy hi vọng.
Coi như là anh ích kỷ cũng được.
Anh không muốn nếu cho Phương Thê sinh ra một tia hiểu lầm, anh cũng không chịu nổi mất đi cô lần nữa.
Nhìn tay trống rỗng, lòng của Bạch Hinh cũng biến thành trống rỗng.
Đây chính là đáp án của anh sao?
Nhưng có chút thứ một khi bị đốt, cũng sẽ không dễ dàng liền dập tắt như vậy, giống như dũng khí và cố chấp trong lòng Bạch Hinh giờ phút này.
Cô chấp nhất muốn cho mình một đáp án, muốn anh cho một đáp án.
Vì vậy đưa tay từ sau lưng của anh ôm lấy anh, tay vòng cổ của anh, đầu tựa vào vai anh.
"Trụ, em yêu anh."
Lần đầu tiên, đem tình cảm trong lòng mình nói ra miệng, cũng có lẽ là một lần cuối cùng.
Nhưng nếu không nói ra, cô có lẽ sẽ hối hận.
"Chúng ta ở chung trong ba năm, anh thật sự không yêu em một chút nào sao?"
Thật không có sao? Dù chỉ một chút.
Nếu như anh nói có, như vậy mặc kệ thế nào, Cô đều muốn tiếp tục tranh thủ.
Anh và Phương Thê ở chung một chỗ không tới ba tháng, mà bọn họ ở chung một chỗ trong ba năm, so với Phương Thê, có lẽ cô hiểu rõ anh hơn.
"Bạch Hinh, anh chỉ yêu một mình Thê Thê."
Thời gian, cũng không thể đại diện cái gì.
Tình yêu bản thân chính là một loại không kìm hãm được.
Ban đầu, anh không nghĩ tới sẽ yêu Phương Thê như thế, nhưng yêu chính là yêu, không liên quan thời gian, không liên quan thân phận, không liên quan số tuổi, chỉ là một loại cảm giác từ trong đáy lòng tản mát ra.
Anh tự tay muốn kéo tay cô ra, nhưng cô lại giữ lại thật chặt không chịu buông tay.
Dù chỉ có một tíc tắc này cũng tốt, Cô muốn cảm nhận nhiệt độ của anh.
Hơn nữa cô muốn đem lời hỏi xong, nếu không, về sau không có cơ hội này, cũng không còn cái dũng khí này.
"Thật sự yêu cô ấy như vậy?"
Cô vẫn là suy nghĩ muốn muốn xác định.
"Ừ."
Thế nhưng anh lại trả lời kiên định.
Chưa từng yêu một người như thế.
Cũng chưa từng bị một người ảnh hưởng như thế.
Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy tất cả dũng khí cũng bị dập tắt, còn dư lại chỉ có đau đớn và chua xót trong lòng.
"Bạch Hinh, em nên biết tình cảm của anh đối với Thê Thê."
Doãn Văn Trụ thở dài, đem tay Bạch Hinh từ trên cổ của anh kéo xuống.
Ba năm nay, anh đối với cô tốt bao nhiêu, chính là đối với Thê Thê có bao nhiêu nhớ mong.
Cô ấy hẳn biết, cũng có thể hiểu.
"Cho em một phút này được không? Cho em ôm anh một cái."
Tay Bạch Hinh lần nữa vòng lên cổ Doãn Văn Trụ.
Trong ba năm nay, thật ra thì giữa bọn họ cũng không có thân mật như giờ phút này.
Lúc ban đầu cô không thích anh, đó là cảm thấy không thể như vậy tốt hơn, hơn nữa anh nói những lời nói như thế, làm cho cô cảm thấy chuyện đương nhiên.
"Bạch Hinh, không thể."
Dù chỉ là một giây cũng không được.
Doãn Văn Trụ còn là kéo tay Bạch Hinh xuống.
Không phải anh nhẫn tâm, chỉ là anh không muốn phản bội Thê Thê nữa, không muốn tổn thương Thê Thê nữa.
Bạch Hinh sững sờ tại chỗ, có chút kinh ngạc, chẳng qua là nghĩ lại, rồi lại đột nhiên hiểu rõ.
Thì ra là anh quan tâm cô ấy như vậy.
Xem ra chính mình là thật sự không có hy vọng gì.
Cũng có lẽ từ đầu tới đuôi cũng không chưa từng có.
Tất cả đều chỉ mình cô tình nguyện mà thôi.
Cô cũng không phải là người quấn quít chặt lấy, chẳng qua là không muốn có tiếc nuối thôi.
Anh cũng quyết định mọi việc rồi, Cô tự nhiên sẽ không quấn lên nữa.
Bạch Hinh lần nữa nhìn Doãn Văn Trụ một cái, sau đó xoay người rời đi, nước mắt vẫn là kìm lòng không được rơi xuống.
Có lẽ đúng như lời anh nói, tình yêu thật chỉ là một loại cảm giác, ngay cả mình đều không thể hiểu, không cách nào khống chế.
Thích chính là thích, nói không rõ.
Bạch Hinh mở cửa khắc kia, lại phát hiện Phương Thê đứng trước cửa.
"Shine."
Cô không khỏi giật mình, mắt vẫn còn mang theo nước mắt cứ như vậy nhìn về Phương Thê, kêu lên cũng từ trong miệng tràn ra.
Cô vẫn là thích tên này của cô ấy.
Có lẽ đối với cô mà nói, tình nguyện cô ấy chỉ là Shine.
Nhưng cô ấy không phải.
Còn chưa chờ Phương Thê mở miệng, Doãn Văn Trụ đã nghe thấy.
Anh liền đứng lên, mấy bước liền đi tới cửa, có chút cẳng thẳng nói: "Thê Thê, không phải như em nghĩ đâu?"
Phương Thê tìm đến anh, thật là ngoài ý của anh.
Nhưng tại sao lại đụng phải tình huống như thế?
Cô ở trước cửa bao lâu rồi?
Anh không rõ ràng lắm, nhưng cảm thấy có chút hỗn loạn, nhưng không muốn làm cho cô hiểu lầm.
Không muốn làm cho quan hệ thật vất vả mới vừa tốt lại vì vậy mà trở nên lạnh nhạt.
"Em nghĩ thế nào?"
Phương Thê lại hỏi ngược lại.
Bởi vì biết một ít chuyện, nghĩ thông suốt một ít chuyện, cho nên cô mới đến tìm anh.
Thật sự mà nói, cô đứng trước cửa lâu rồi.
Đối thoại bên trong, gần như nghe hết.
Cho nên cô rất rõ.
Hơn nữa cô nếu là chấp nhận một người, cũng tất nhiên sẽ tin anh.
Chẳng qua là cảm thấy Doãn Văn Trụ dường như không tin cô, cho nên không có lập tức liền chỉ ra.
Anh nên biết cô, dù lúc trước xảy ra chuyện như vậy, lúc ban đầu cô cũng tin anh.
"Shine, anh ấy rất yêu chị, chị nên quý trọng anh, mà không phải hoài nghi anh ấy."
Bạch Hinh nhìn Doãn Văn Trụ căng thẳng, cuối cùng lên tiếng nói, giọng nói có mấy phần oán giận.
Cô không phải cái loại người sẽ mượn này mà ly gián bọn họ, chỉ là không ưa người đàn ông mình thích bị người đàn bà khác đối đãi như thế mà thôi.
Phương Thê lại cảm thấy buồn cười, cô hoài nghi anh hồi nào?
Cô lại lúc nào vô duyên vô cớ lên cơn?
Quý trọng sao?
Cô vẫn luôn nghĩ làm như vậy.
Chỉ là chuyện giữa cô và anh, cô ấy làm sao lại hiểu được?
Cho nên cô ấy không có tư cách tới chỉ trích cô, coi như thật sự là cô sai đi, cũng chỉ là chuyện của hai người bọn họ.
Phương Thê biết Bạch Hinh không phải là cô gái hư, ít nhất cô không có thừa cơ hội này cố ý làm gì.
Nhưng lẫn nhau cuối cùng không có duyên phận, cũng không thành được bạn bè.
Nhưng cô cũng không muốn trong lời nói chiếm thượng phong gì, cho nên cũng không còn giao những lời trong lòng ra, chỉ cười cười nói với Bạch Hinh: "Bạch tiểu thư, tôi chỉ tìm anh ấy có một số việc."
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ vẫn còn căng thẳng.
Nhìn anh lại căng thẳng như thế, lòng của Phương Thê đột nhiên mềm mại.
Anh kiêu ngạo bá đạo như vậy, ban đầu chưa từng có qua chính là vẻ mặt này?
Cô hiểu, anh thật quan tâm cô.
Vì vậy đưa tay dắt tay anh.
Mặc dù chỉ là một cái động tác nho nhỏ, nhưng lòng của Doãn Văn Trụ lại đột nhiên yên ổn hơn.
Thê Thê không trách anh.
Anh biết.
Bạch Hinh liếc mắt nhìn bọn họ tay trong tay, lại nhìn Doãn Văn Trụ khẽ giương môi, cuối cùng xoay người rời đi.
Giữa bọn họ thật không đường để cô chen chân vào, mà tựa hồ cô cũng không cần nói gì.
Anh cũng không cần.
Phương Thê đóng cửa lại, cười cười nói: "Ba năm không thấy, trụ bản lãnh trêu hoa ghẹo nguyệt của anh còn là rất tốt đấy."
"Thê Thê, anh chỉ yêu em."
Biết Phương Thê không tức giận, Doãn Văn Trụ liền lớn mật hơn.
Đưa tay vòng chắc eo Phương Thê, ở trên mặt của cô hôn một cái mới nói.
"Này."
Người này thiệt là, hơi một cái thì muốn tiến thêm thước.
Dù anh có chút thay đổi, nhưng là cái loại bá đạo trong xương thật ra thì không hề thay đổi đi.
"Thê Thê, người ta yêu thích anh là chứng minh sức quyến rũ người đàn ông của em, nhưng anh từ đầu tới đuôi cũng không có trêu chọc qua người nào."
Doãn Văn Trụ tưởng tượng thấy vẻ mặt giờ phút này của Phương Thê, cơ thể càng thêm dán chặt cô hơn, cúi đầu ở vành tai cô nhẹ nhàng cắn xuống mới nói: "Anh chỉ nghĩ trêu chọc em."
Động tác như thế, lời nói như vậy, ngay cả không khí quanh mình cũng dính vào một tầng nhàn nhạt mập mờ.
Người mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng ở trong ngực, trong lòng anh có chút rục rịch.
"Thê Thê ——"
Anh lại khẽ gọi một tiếng, trong giọng nói lười nhác mang theo vài phần khàn khàn.
"Trụ, anh buông em ra trước."
Cô có thể cảm giác được anh không được bình thường, cả người tản ra một loại nhiệt lượng, còn có giọng nói đầu độc người.
"Không buông."
Doãn Văn Trụ bá đạo nói, sau một khắc lại bá đạo hôn lên môi cô.
Có đôi khi nên thối lui, có đôi khi cần thiết phải bá đạo.
Anh biết, Thê Thê của anh từ trước đến giờ hay xấu hổ, cho nên thật sự đợi cô gật đầu hay chủ động, mình cũng không biết phải chờ tới lúc nào nữa.
Không phải dè dặt như mấy lần trước, lần này anh hôn cực kỳ nhiệt tình.
Môi như thiêu, tay cũng vậy, còn có cơ thể nữa.
Phương Thê chỉ cảm thấy cả người anh đều mang một loại nóng như lửa, ngay tiếp theo mình cũng tựa hồ muốn bốc cháy lên.
Một chút cảm giác đã lâu bởi vì anh tùy ý xâm chiếm mà từ từ dâng lên.
Cô biết anh muốn làm gì.
Cô cũng không phải là không muốn.
Nhưng nơi này là phòng làm việc.
Nghĩ tới đây, Phương Thê đưa tay đẩy lồng ngực Doãn Văn Trụ một cái: "Trụ, đừng như vậy."
Đối với nhiệt tình của anh, cô cho tới bây giờ cũng không kháng cự được.
Doãn Văn Trụ lại quen thuộc mang theo cô đi tới bên trên trên ghế sa lon, đem Phương Thê ôm trên đùi.
Miệng khẽ cắn cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, không ai dám tiến vào."
Tay lại không an phận từ vạt áo cô đi vào, đặt lên da thịt quen thuộc trong trí nhớ, cảm nhận thân thể trắng nõn của cô, cùng với cái loại nóng bị anh thiêu đốt.
Doãn Văn Trụ mới vừa nói như vậy không bao lâu, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Phương Thê ah một tiếng muốn từ trên đùi anh đi xuống, nhưng bị Doãn Văn Trụ ôm thật chặt trong ngực.
Anh có chút không vui, rốt cuộc là ai không thức thời như vậy, tới quấy rầy chuyện tốt của anh.
Nhưng sau một khắc tiếng kêu của Phương Thê tỏ rõ thân phận của người đến.
"Bác Doãn Văn."
Ba năm không thấy, lần nữa nhìn thấy, Phương Thê xúc động, cũng hơi xấu hổ.
Hẳn là bị ông đụng phải tình cảnh như thế, hơn nữa có người còn không chịu buông tay.
"Thê Thê."
Nhìn tình cảnh như thế, Doãn Văn Thận không biết nên nói gì, ông rõ ràng thấy được sắc mặt hờn giận của con trai mình, xem ra chính mình giống như tới không đúng lúc.
Vì vậy chỉ có thể lúng túng kêu một tiếng.
Ba năm không thấy, cô gái trong trí nhớ dường như vẫn không thay đổi, chỉ là giữa bọn họ vẫn còn cùng ba năm trước đây có chút không giống rồi.
"Cha, làm sao cha tới thành phố C này?"
Tay Doãn Văn Trụ vẫn vòng quanh Phương Thê không chịu buông tay.
Nếu người quấy rầy bọn họ là cha anh, anh cũng không thể nói gì.
Anh và Phương Thê có chính là thời gian, còn nhiều thời gian.
Doãn Văn Thận nhìn Phương Thê một cái, muốn nói lại thôi.
Doãn Văn Trụ lại biết băn khoăn của ông, nói: "Cha, Thê Thê biết."
"Thê Thê."
Doãn Văn Thận hơi nghi ngờ nhìn về Phương Thê.
Dĩ nhiên biết, vì sao cô và tiểu trụ còn ——
"Con hôm nay tới thật ra thì chính là muốn nói, nếu là ân oán của đời trước, vậy thì không cần thiết tiếp tục dây dưa nữa."
Cô ngắt tay Doãn Văn Trụ, mới từ trong ngực của anh tránh thoát, đứng lên nói.
Nói cho cùng, hai người trước mắtcũng không có sai.
Nếu như chỉ vì bọn họ họ Doãn văn mà hận bọn họ, bọn họ cũng thật vô tội.
Hơn nữa cha cô thật ra thì từ lâu đã không còn hận nữa.
Về phần Phương Dận, cô bây giờ còn không biết làm thế nào nói với anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]