Biệt thự nhà họ Thiệu nhìn từ ngoài vào nom cũng chả đặc biệt mấy, thậm chí còn rất bình thường. Thiệu Vinh đỗ xe vào ga-ra xong bèn dẫn Du Chu đi ra, bấy giờ Du Chu mới phát hiện có không ít cây cối là cây ăn quả, cây trà trong vườn hoa đa dạng tinh tế này, tuy nhiên tỉa tót hết sức tài tình, khiến người ngoài lướt qua cũng chỉ cảm thấy khu vườn được chăm chút thật tỉ mỉ.
Thiệu Vinh dõi theo ánh mắt của Du Chu, cười bảo: “Ông nội tôi trồng cả đấy, lão khoái nghịch mấy thứ này nhất, nói có thể ăn còn có thể ngắm. Tới mùa xuân lão lại gọi người đến hái trà, mẻ nào ngon thì giữ lại uống, mẻ kém tí thì dùng để làm trứng luộc trà.”
Hình tượng ông nội Thiệu Vinh trong đầu Du Chu lập tức trở nên hoạt bát và cường tráng, rõ là một cụ ông biết sống hưởng thụ.
Thiệu Vinh nhìn thấu sự hâm mộ lẫn ngóng trông rõ rệt nơi đáy mắt Du Chu, hắn bĩu môi, vươn tay xoa đầu Du Chu, thuận miệng hứa hẹn: “Sang xuân cậu có thể đến hái trà cùng ông nội tôi.” Dẫu sao mấy đứa cháu trai cháu gái, chắt nam chắt nữ nhà này cũng chả ai ham những việc phiền toái ấy, có người tình nguyện thế chân vừa hay trả sự tự do cho họ.
Du Chu thoáng động lòng, cũng chẳng dám chờ mong gì nhiều. Chung quy ông nội Thiệu Vinh chưa chắc đã mến cậu, mà coi như mến, thì cũng chả biết đầu xuân năm sau cậu còn ở bên cạnh Thiệu Vinh hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096215/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.