Du Chu cảm giác sống lưng mình lạnh buốt. Rất nhiều sự việc cậu không nguyện đối diện, rất nhiều suy nghĩ cậu chẳng muốn thừa nhận lập tức tuôn trào trong lòng cậu. Vào buổi tối nọ của hai năm trước – giây phút cậu gặp hắn lần đầu tiên, Thiệu Vinh gọi cậu bằng một cái tên xa lạ; cậu ngoảnh đầu, trông thấy sườn mặt đương hững hờ nhìn sang của Thiệu Vinh. 
Khoảnh khắc đó Du Chu chợt nghĩ rằng, giống quá. Thiệu Vinh quay mặt qua, hơi thở đượm mùi rượu phả lên gò má cậu, hắn cười hỏi: “Này nhóc con, còn nhìn nữa là anh sẽ hôn chú đấy. Chú trưởng thành chưa?” 
Cậu lắp ba lắp bắp trả lời: “Trưởng, trưởng thành rồi, em hai mươi bốn tuổi.” Hai mươi bốn tuổi, là quá đủ để rời khỏi mái trường và bước chân vào xã hội. Cậu cũng sớm tìm được công việc thích hợp, lên sẵn kế hoạch cho tương lai, hết thảy đều đã được sắp xếp thỏa đáng chu toàn. 
Cậu tự nhủ, mình có thể lặng lẽ phóng túng một lần, dẫu sao anh chàng nọ cũng say túy luý. Coi như hai kẻ cô đơn sưởi ấm lẫn nhau trong đêm đông giá rét đi, nào có phải tội lỗi gì rúng động đất trời đâu. 
Kết quả Thiệu Vinh lại hỏi tên cậu, hỏi địa chỉ nhà cậu, thường xuyên hẹn cậu ra ngoài hoặc ghé thăm nhà cậu. 
Hai người giữ mối quan hệ lập lờ này ở bên nhau hơn hai năm. 
Du Chu nhìn sườn mặt in trên tấm vé vào cửa mà thoáng sợ hãi. Cớ sao trên áp phích lẫn vé vào cửa đều là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096170/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.