Chương trước
Chương sau
Cuối tuần, Du Chu ở nhà vừa nướng bánh quy vừa đợi Đào Văn Trạch ghé thăm. Cái tên Đào Văn Trạch này cực kì bảnh chọe, chỉ vì gặp mặt với Du Chu mà còn cố ý làm kiểu tóc mới, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi nước hoa bay thoang thoảng trong phòng.

“Thiệu Vinh đâu?” Đào Văn Trạch ló đầu ra ngó cả buổi, chỉ thấy mỗi chú cún con đương cảnh giác nhìn mình chòng chọc và sủa gâu gâu.

“Anh ấy nói đi công chuyện một lát.” Du Chu chưa bao giờ hỏi Thiệu Vinh muốn đi đâu làm gì. Ở trong lòng Du Chu, cậu vẫn chưa thể quen nổi việc Thiệu Vinh muốn giữ vững mối quan hệ “Người yêu”. Cậu từng tự mình âm thầm phân tích, cho rằng bây giờ Thiệu Vinh đại khái giống một đứa trẻ bị kẻ khác cướp món đồ chơi. Giả như chẳng có ai cướp, có lẽ Thiệu Vinh đã cảm thấy buồn tẻ vô vị mà vứt xó từ lâu, nhưng một khi món đồ chơi bị kẻ khác cướp đoạt, Thiệu Vinh sẽ nảy sinh lòng tham chiếm hữu “Món đồ chơi này là của tao”.

Du Chu chả kiểm soát nổi những chuyện Thiệu Vinh muốn làm, chỉ hi vọng tương lai Thiệu Vinh sẽ không hối hận.

Nếu, nếu có một ngày Thiệu Vinh thấy hối hận, cậu sẽ lặng lẽ thối lui.

Lò nướng bật ra tiếng “ting”, Du Chu vội vàng bước tới mở lò nướng kiểm tra thành quả. Hôm trước cậu có thử làm lại bánh quy mứt hoa lần nữa, nói chung là có thành công thật đấy, ngặt nỗi hình dạng xấu đau xấu đớn. Cũng chẳng rõ lần này có phải do biết có khách sắp ghé hay không mà thành phẩm cực kì tuyệt vời, trông vừa ngon vừa thơm.

Con mắt của Đào Văn Trạch lóe sáng, mồm bắt đầu nói hươu nói vượn: “Hồi trước tôi từng ăn món này ở Vân Nam, hương vị đỉnh vãi lúa, ai ngờ cưng tự nướng nó được cơ đấy! Du Chu, cưng cặp với cái thằng Thiệu Vinh mất nết kia đúng là đáng tiếc, khi nào cưng đá Thiệu Vinh thì nhớ cân nhắc tôi đó nhá!”

Du Chu nâng mắt nhìn đằng sau Đào Văn Trạch.

Tấm lưng Đào Văn Trạch chợt chững lại, ngoảnh đầu nhòm thử, chỉ thấy Thiệu Vinh ung dung đứng ở nơi đó nhìn mình. Anh ta bèn vội cười xởi lởi: “Đùa thôi, tôi đùa chơi thôi ấy mà. Cậu đi đứng kiểu gì mà không nghe tí tiếng động nào vậy Thiệu Vinh? Cậu về từ bao giờ?”

“Về từ lúc cậu nói ‘Cái thằng Thiệu Vinh mất nết kia’ đấy.” Thiệu Vinh chế nhạo, “Mong cậu tự ý thức được về cái giọng oang oang của mình.”

Đào Văn Trạch chẳng dám hé mồm nữa.

Thiệu Vinh nhìn sang Du Chu đang cầm bánh quy mứt hoa, kéo người vào lòng ôm ấp, bảo muốn nếm thử giúp Du Chu rồi đòi Du Chu đút cho hắn. Có khách đứng tại đây, Du Chu rất xấu hổ, Thiệu Vinh có thể chứng kiến rõ ràng mang tai và chiếc cổ Du Chu nhuốm sắc đỏ đáng thương.

Thiệu Vinh nở nụ cười, nắm tay Du Chu đưa chiếc bánh quy mứt hoa mới ra lò nọ vào miệng mình. Hắn cắn một phát, nhai rồm rộp, thấy hương vị ngon tuyệt bèn công khai dịch lại gần Du Chu bảo: “Bị ngọt ngấy rồi, em cũng nếm thử xem anh nói có đúng không.” Chưa đợi Du Chu kịp phản ứng, Thiệu Vinh đã cúi xuống hôn cậu, kiên quyết để cậu nếm thử liệu độ ngọt của bánh quy mứt hoa mới ra lò có cao quá hay không.



Khán giản duy nhất tại hiện trường Đào Văn Trạch: “…”

Coi trời bằng vung! Quả là coi trời bằng vung!

Tưởng có ghệ là giỏi lắm chắc? Tưởng có ghệ là muốn làm gì thì làm chắc?

Đào Văn Trạch tức nước vỡ bờ, thở hồng hộc xông ra ngoài phòng khách, kế tiếp vào trong nhóm chat bạn bè kháy hành vi trơ trẽn của Thiệu Vinh. Anh ta spam đủ mấy phút, xỉa xói cái ngữ khó ưa Thiệu Vinh từ đầu chí cuối một lượt mới hả dạ.

Xả giận xong xuôi, Đào Văn Trạch chợt phát hiện nhóm chat hết sức yên ắng, lũ bạn mọi khi a dua búa xua đều im bặt. Chẳng lẽ ngốn cơm chó nhiều quá nên nghẹn họng hả? Đào Văn Trạch nghĩ bụng, không khỏi hỏi một câu:【Còn mống nào ở đấy hông?】

Một câu trả lời nhảy vào tầm mắt anh ta trong chớp nhoáng:【Còn.】

Đào Văn Trạch trông thấy tên tài khoản trả lời mình thì thảng thốt. Trời **, anh trai anh ta được thêm vào nhóm này hồi nào vậy? Từ bé anh trai anh ta đã là “Con nhà người ta”, là nỗi ám ảnh kinh hoàng của bạn đồng trang lứa, hầu như tất cả mọi người đều từng bị mắng vì gã.

Đáng sợ hơn chính là, anh trai anh ta có một kĩ năng cực kì đáng sợ: Nói đạo lí. Gã có thể thay đổi biện pháp dạy bảo bạn y chang con cháu mình, cuối cùng bạn không thể không khóc rống ôm đùi gã cầu xin: “Con sai rồi bố ơi”.

Bó tay thôi, anh trai anh ta là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hễ bắt gặp hành vi khiến mình chướng mắt thì phải nghiêm túc uốn nắn cho bằng được, nói có sách mách có chứng làm người ta chẳng bắt bẻ nổi, nếu ai dám trả trêu thì chắc chắn sẽ hứng chịu cảnh ăn chửi ngày một lần thành ăn chửi ngày mười lần, nhất định sẽ khiến bạn sống dở chết dở chỉ có thể nghe theo lời gã sửa sai.

Ai thêm anh trai anh ta vào?!!

Anh trai Đào Văn Trạch vẫn nghiêm khắc như xưa:【Nuôi mày ăn học ở nước ngoài tận mấy năm mà vô giáo dục thế này hả? Ai dạy mày cái thói soi mói đời sống tình cảm của người khác sau lưng vậy? Với sao về nước rồi mà chưa chịu vác mặt về nhà? Tao phải thấy mày trình diện ở nhà trước bảy giờ tối nay nghe chưa?】

Đào Văn Trạch rặt vẻ chán mớ đời quăng di động, chẳng dám chứng kiến cảnh anh trai anh ta nạt nộ anh ta như con cháu trong nhóm kiểu gì.

Bấy giờ Thiệu Vinh hết sức hài lòng bước ra khỏi bếp, thấy bộ dạng tội nghiệp của Đào Văn Trạch càng khoái trá khôn tả, giả vờ giả vịt mà hỏi han: “Ôi chao, nhà phê bình ẩm thực thế giới của chúng ta làm sao vậy cà? Trông như bị hấp diêm ấy, chả phải ban nãy còn hùng hổ lắm hửm?”

Đào Văn Trạch ngồi phắt dậy, nổi cơn thịnh nộ quát: “Là cậu làm!”

Ngoại trừ Thiệu Vinh còn ai dám thêm anh trai anh ta vào nhóm bạn đú đởn này? Con người Thiệu Vinh ấy mà, kêu hắn là loại ăn chơi đàng điếm hoàn toàn chả trượt phát nào, có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mã với đám công tử bột bọn họ, trò gì xấu cũng dám hùa theo; nhưng muốn kêu hắn vô tích sự lại là chuyện hết sức hoang đường, bởi nếu hắn vô tích sự thì sao có cửa quen anh trai anh ta cơ chứ.

“Tôi nào dám làm cậu.” Thiệu Vinh dửng dưng đáp, “Tôi mà làm cậu, khéo anh của cậu nổi điên dằn tôi một trận nhừ tử mất.”

Đào Văn Trạch: “…”

Đề tài này đành dừng lại tại đây.

Trừ việc khó chịu vì có tảng đá “Sắp sửa phải về nhà nghe càm ràm” đè nặng trong lòng thì Đào Văn Trạch vẫn rất hài lòng về lần gặp mặt này. Anh ta khoe khoang trong nhóm mỹ thực rằng mình được ăn món ngon do chính tay Ngư Thần nấu suốt dọc đường về, từ bánh quy mứt hoa đến bữa trưa đều tấm tắc khen một lượt, còn kèm theo ảnh mơi hàng đúng lúc.



Đào Văn Trạch vẫn điếc không sợ súng bà tám chuyện Du Chu có đối tượng:【Hầy, cái gì cũng ngon hết á, chỉ là cơm chó éo ngon. Tôi chỉ thuận miệng nói “Khi nào cưng đá cậu ta nhớ cân nhắc tôi đó nhá!” mà tên kia đã cháo lưỡi với Ngư Thần ngay tại chỗ rồi.】

Vì thế quần chúng bắt đầu tag Du Chu dồn dập, tất cả đều kèm theo một câu:【Khi nào Ngư Thần đá cậu ta nhớ cân nhắc tôi đó nhá.】

Du Chu phát hiện tin nhắn nhảy liên tục, cậu có linh cảm xấu bèn mở ra xem, trông thấy ngoài một loạt tin nhắn tag mình ra thì còn có người tinh ý nắm bắt được cụm “Cậu ta” nọ:【Thôi toang thôi toang, crush của em có bạn trai rồi!】

Du Chu: “…”

Đào Văn Trạch đúng là đồ nhiều chuyện.

Thiệu Vinh thấy Du Chu trưng biểu cảm một lời khó tỏ bèn xáp qua xem thử. Kế đó hắn nhếch mép, khẽ hôn lỗ tai Du Chu đoạn bảo: “Đã bảo em đừng chơi với nó nữa, em còn không chịu nghe lời, nhìn đi, sớm muộn gì cũng có ngày nó bán em thôi.” Hắn đọc một loạt tin nhắn【Xin hãy cân nhắc】trong nhóm rồi nói tiếp, “Xem ra người yêu của anh nổi tiếng phết nhỉ.”

Du Chu nghiêm túc giải thích: “Chỉ là một nhóm chat cùng chia sẻ sở thích thôi mà.”

Thiệu Vinh cầm di động Du Chu nhắn thẳng vào nhóm một câu:【Không cân nhắc ai hết, cảm ơn】. Hắn còn tiện thể tag Đào Văn Trạch vào, “Tôi vừa mới mách anh trai cậu cậu đã rời khỏi nhà chúng tôi.”

Đào Văn Trạch:!!!!!

Tại sao Thiệu Vinh có thể xuất hiện trong nhóm mĩ thực tám đủ chuyện trên trời dưới đất hả? Còn dùng tài khoản của Du Chu nữa chứ!

Đào Văn Trạch rén rồi, anh ta khóc lóc tìm Thiệu Vinh xin tha, năn nỉ Thiệu Vinh tuyệt đối đừng hành hạ anh ta nữa.

Thiệu Vinh chẳng hề nể nang cúp điện thoại, kéo Du Chu đi hưởng thụ ngày cuối tuần tuyệt vời.

∻∻∻

Bình lặng chưa đầy mấy hôm thì tin tức giật gân ùn ùn kéo đến khiến mạng xã hội như ong vỡ tổ. Đầu tiên là tin T thần hủy bỏ liveshow vốn quyết định tổ chức vào tháng bảy, chuyến lưu diễn kế đấy cũng bị hủy bỏ tạm thời, chính thức mở web page trả vé cùng địa điểm trả vé. Sau đó đích thân T thần đăng thông báo cho hay bản thân và ekip ban đầu đã đường ai nấy đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ hợp tác lại nữa.

Thông báo kiểu này trong giới xem như là vạch mặt nhau, suy cho cùng, dẫu mọi khi quá trình “Chia tay” chả ôn hòa là bao thì ngoài mặt cũng sẽ chúc phúc đối phương đôi câu. Thông báo này vừa xuất hiện, hot search lập tức bị thống trị.

Thoạt đầu Từ Thành Lễ còn ráng thuê thủy quân[1] khống chế cục diện chút đỉnh, sau này nhờ ơn vài người trong giới mừng rỡ khôn xiết trước hành động “Đại nghĩa diệt thân”[2] của T thần mà lần lượt vạch trần những chuyện nham hiểm y từng làm, tình thế lập tức chẳng tài nào kiểm soát bằng thủy quân nổi nữa.

[1] Hiểu nôm na là được trả phí để seeding khen chê ai đó hoặc spam bình luận trên mạng xã hội đó.

[2] Vì đại nghĩa quên tình riêng; vì nước quên nhà.

Từ Thành Lễ có thể thực hiện rất nhiều việc, đều là do mẹ Tề Minh Dập có tiếng tăm tốt trong giới, bà chắp nối mối quan hệ ở khắp nơi, song con người Từ Thành Lễ lại thiển cận, còn vàng đỏ nhọ lòng son, thích kiếm tiền mà cũng thích cướp cơ hội, cướp không được sẽ hại người.



Từ Thành Lễ chưa từng nghĩ rằng mình mắc sai lầm, y tự nhận đây đều là vì muốn để T thần bước lên bệ thờ, cũng nghĩ rằng mình đã hi sinh rất nhiều cho Tề Minh Dập, thi thoảng còn vứt hết lương tâm. Nguyên nhân khiến y dám làm những trò hèn ấy, rõ ràng là do dọn sạch con đường giúp Tề Minh Dập!

Hiện tại Tề Minh Dập ăn cháo đá bát, trong lòng Từ Thành Lễ rất uất nghẹn, cảm thấy Tề Minh Dập đang phát điên vì cái thằng Du Chu kia rồi.

Cái ngữ trong mắt chỉ có âm nhạc chứ chẳng hiểu thứ gì khác như Tề Minh Dập thì có thể tiến bao xa nếu đánh mất ekip do y quản lí? E rằng sẽ nhanh chóng hết thời rồi ngã xuống bệ thờ mà thôi!

Từ Thành Lễ hết sức ấm ức chạy đến nhà tìm mẹ Tề, thêm mắm dặm muối thuật lại sự việc Tề Minh Dập gặp Du Chu cho mẹ Tề nghe.

Từ Thành Lễ bảo: “Dì Hứa à, con muốn tốt cho Minh Dập cả thôi. Dì xem, Minh Dập vẫn luôn bình an suốt nhiều năm qua, còn nhận vô số giải thưởng nước ngoài. Cái thằng Du Chu đó chính là kẻ gieo tai ương, Minh Dập vừa gặp được nó, hết vết thương cũ tái phát lại tới mất thính lực, khó khăn lắm mới bình phục thì bỗng giở chứng đòi vạch rõ ranh giới với ekip dì bố trí giúp cậu ấy, liveshow cũng tan tành nốt, bản thân chạy trốn chả màng gặp ai —— Lẽ nào tương lai xán lạn của Minh Dập phải hủy hoại trên tay Du Chu?”

Mẹ Tề chau mày: “Cậu nói thật đấy à? Sao cậu không báo với tôi chúng nó gặp lại nhau từ sớm?”

Từ Thành Lễ đáp: “Cháu cứ tưởng Minh Dập quên sạch ráo, chỉ cần cháu đi cảnh cáo thằng ranh kia dăm ba câu là ổn rồi, ngờ đâu sự việc lại thành ra như vầy.”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Mẹ Tề mệt mỏi nói: “Tôi hiểu rồi.” Chồng đương bệnh nặng, con trai chạy trốn, trên mạng còn ầm ĩ tột cùng, mẹ Tề chẳng hề muốn làm ầm lên một trận giống năm xưa nữa. Hiện tại con trai của bà cũng không còn là thằng nhãi mới mười mấy tuổi đầu, khoan nói tới việc hiện tại chả biết nó bỏ đi đâu, cho dù biết thì sao? Lẽ nào có thể tiếp tục cầm tù nó?

Từ Thành Lễ chẳng chiếm được sự ủng hộ từ phía mẹ Tề bèn thất vọng rời khỏi Tề gia.

Bước ra khỏi cổng chính Tề gia, y ngoảnh đầu nhìn biệt thự Tề gia, bàn tay y siết thật chặt.

Những kẻ này toàn là như vậy, thời điểm coi y là vũ khí thì sai bảo hết sức thuận tay, bây giờ thấy y hết giá trị lợi dụng chỉ muốn đá văng y ngay —— chí ít gì y cũng theo sau hầu hạ Tề Minh Dập nhiều năm nhường này rồi, bọn họ muốn đá là đá được à?!

Và cả cái thằng Du Chu kia cũng thế, lén lút trốn ở phía nam nhiều năm đến vậy, hiện tại thấy Tề Minh Dập công thành danh toại nên ôm ý định trở về gặt quả đúng không? Hừ, vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi!

Hết chương 32
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.