Cuối tuần, Du Chu ở nhà vừa nướng bánh quy vừa đợi Đào Văn Trạch ghé thăm. Cái tên Đào Văn Trạch này cực kì bảnh chọe, chỉ vì gặp mặt với Du Chu mà còn cố ý làm kiểu tóc mới, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi nước hoa bay thoang thoảng trong phòng. 
“Thiệu Vinh đâu?” Đào Văn Trạch ló đầu ra ngó cả buổi, chỉ thấy mỗi chú cún con đương cảnh giác nhìn mình chòng chọc và sủa gâu gâu. 
“Anh ấy nói đi công chuyện một lát.” Du Chu chưa bao giờ hỏi Thiệu Vinh muốn đi đâu làm gì. Ở trong lòng Du Chu, cậu vẫn chưa thể quen nổi việc Thiệu Vinh muốn giữ vững mối quan hệ “Người yêu”. Cậu từng tự mình âm thầm phân tích, cho rằng bây giờ Thiệu Vinh đại khái giống một đứa trẻ bị kẻ khác cướp món đồ chơi. Giả như chẳng có ai cướp, có lẽ Thiệu Vinh đã cảm thấy buồn tẻ vô vị mà vứt xó từ lâu, nhưng một khi món đồ chơi bị kẻ khác cướp đoạt, Thiệu Vinh sẽ nảy sinh lòng tham chiếm hữu “Món đồ chơi này là của tao”. 
Du Chu chả kiểm soát nổi những chuyện Thiệu Vinh muốn làm, chỉ hi vọng tương lai Thiệu Vinh sẽ không hối hận. 
Nếu, nếu có một ngày Thiệu Vinh thấy hối hận, cậu sẽ lặng lẽ thối lui. 
Lò nướng bật ra tiếng “ting”, Du Chu vội vàng bước tới mở lò nướng kiểm tra thành quả. Hôm trước cậu có thử làm lại bánh quy mứt hoa lần nữa, nói chung là có thành công thật đấy, ngặt nỗi hình dạng xấu đau xấu đớn. Cũng chẳng rõ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096138/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.