Chương trước
Chương sau
Du Chu nghe được tin hủy liveshow từ miệng Trình Lâm.

Trình Lâm hết sức thất vọng, ngày nào cũng nằm vùng trên mạng đi war với anti, trình nó còn gà nên chỉ biết ghi mấy câu kiểu “Bạn mới là đồ rác rưởi”, “Bạn mới là đồ lăng xê”, “Bạn mới là đồ vô trách nhiệm á”, “Bạn biết T thần cố gắng nhiều chừng nào không?”, “Tui tin T thần nhất định sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng”. Trái lại Cao Chính mọi hôm tẩm ngẩm tầm ngầm là thế, chứ anh hùng bàn phím thứ nhì thì chẳng ai thứ nhất, cứ vầy thừa dịp biến căng hiện nay mà tăng thêm mấy chục ngàn lượt theo dõi.

“Không ngờ em cũng hâm mộ T thần đến thế đó, Cao Chính à.” Du Chu xem hết chiến tích của Cao Chính, nhịn chẳng đặng kinh ngạc.

Cái thằng nhóc Cao Chính này vẫn lì lợm giữ mãi đầu tóc vàng, nom cứ như muốn khắc hai chữ đầu gai lên mặt vậy, bình thường trông chẳng thích T thần mấy mà cuối cùng lại war hăng máu dữ dội.

“Em chả mê lắm.” Cao Chính xị mặt, nó thật sự không thích T thần đâu, ngặt nỗi Trình Lâm thì hâm mộ T thần cuồng nhiệt, thấy Trình Lâm giận tím người vì bị chửi xối xả suốt ngày nó mới đăng kí tài khoản ngoi lên chửi hộ. Nếu nó đã chấp nhận Trình Lâm là người thân, dĩ nhiên sẽ chẳng bàng quan đứng nhìn anh trai mình bị bắt nạt.

Du Chu tán gẫu cả buổi với tụi Trình Lâm mới xua chúng đi. Du Chu phát hiện dẫu giờ bản thân có nhắc tới Tề Minh Dập khi trò chuyện cùng kẻ khác, cậu vẫn hết sức bình thản. Cậu ngồi trước máy tính mở hộp thư ra, lập tức trông thấy tin nhắn trả lời của Tề Minh Dập, nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ:【Cảm ơn.】

Tài khoản viết ba chữ “Tề Minh Dập” trong danh sách bạn bè không hề nổi lên nữa. Du Chu tự nhủ, vậy cũng tốt, dù Tề Minh Dập thực sự cảm thấy cậu rất quen thuộc và muốn làm thân với cậu, có lẽ sau khi biết cậu có bạn trai cũng sẽ từ bỏ ý định tiến triển thêm một bước thôi.

Biết đâu lại qua vài năm, bọn họ có thể trở thành bạn bè gắn kết nhau chỉ bằng âm nhạc. Thi thoảng cậu sẽ nghe thử ca khúc mới của anh ta rồi cho vài lời khuyên chả rõ có hữu dụng hay không. Thuở ngây dại từng thề non hẹn biển cùng nếm trải đau thương, nay có thể tan biến chẳng đọng dấu vết bất cứ lúc nào.

Như vậy cũng rất tốt.

Tháng Năm đã vào hạ, ve sầu ngoài phòng y tế kêu râm ran. Chủ nhiệm lớp của Trình Lâm – Sở Ân ghé đây một chuyến nhằm hẹn thời gian đi thi môn thứ hai, môn thứ ba[1] với Du Chu. Dựa theo lời Sở Ân nói thì thi xong hai môn trong ngày là lí tưởng nhất, bọn họ đã dành thật nhiều thời gian cuối tuần để luyện tập rồi, thầy dạy lái có bảo rằng giờ bọn họ có thể trực tiếp lái xe ra đường luôn, nên vượt qua cuộc thi là chuyện nằm trong dự đoán.

[1] Kì thi sát hạch cấp bằng lái xe sẽ chia ra làm nhiều đợt, môn thứ nhất là thi lí thuyết và môn thứ hai thứ ba là thực hành.

Sở Ân bắt đầu đùa: “Du Chu à anh cứ mang thức ăn cho ổng suốt, hại tôi cứ sợ ổng cố ý đánh trượt chúng ta để ăn món anh nấu tiếp đó.”

Du Chu cười đáp: “Bậy nào, tôi mang cho Hoan Hoan đấy chứ.” Thầy dạy lái có đứa con gái tên là Hoan Hoan, năm nay bảy tuổi, một hôm em đến trường dạy lái tìm bố mình thì bị bánh quy nhỏ của Du Chu bắt làm tù binh, lần nào trông thấy Du Chu cũng reo lên “Du Chu ca ca anh tới rồi.”



“Á hự.” Sở Ân kìm lòng không đặng bật thốt, “Ông tướng nhà anh đếch thèm quản anh hả? Anh đừng có hở tí là cười với người ta như vậy. Tính tình anh dịu dàng tới thế, lại hay đối xử tốt với kẻ khác, nếu còn cười kiểu này khéo người ta crush anh trọn đời mất.”

Du Chu tức thì ngậm mồm.

Sở Ân là trai thẳng, còn thuộc tuýp trai thẳng vừa quen được bạn gái. Thoạt đầu khi biết khuynh hướng tính dục của Du Chu anh ta khá là là bất ngờ, về sau tiếp xúc nhiều hơn mới phát hiện tính nết Du Chu hiền lành, làm việc chăm chỉ, hẹn hò cùng Thiệu Vinh chẳng phiền hà đến ai, dần dà anh ta cũng không thèm để ý nữa. Thậm chí anh ta và bạn gái còn rủ nhau tìm hiểu thêm thông tin về LGBT, cốt để tránh gây ra những hành động bất lịch sự lúc giao tiếp.

Sở Ân chốt bừa một ngày với Du Chu, kế đó vẫy tay rời khỏi phòng y tế. Kết quả vừa đặt chân ra ngoài cửa anh ta chợt đâm sầm vào một chàng trai áng chừng hai bảy hai tám tuổi, chàng trai đứng trước cửa sổ lẳng lặng quan sát Du Chu ngồi trong phòng y tế.

Nắng nôi nhường này bộ gã đếch thấy nóng hay gì mà còn đeo khẩu trang, Sở Ân nghĩ bụng.

Sở Ân thấy nửa phần mặt lộ bên ngoài của chàng trai nom khá quen mắt, không khỏi hỏi: “Anh gì ơi, anh không phải nhân viên công tác ở trường chúng tôi đúng chứ? Anh là bạn Du Chu hả?”

Chàng trai thoáng chững lại, đoạn khẽ gật đầu. Du Chu ở trong phòng y tế nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa bèn ngoảnh sang, thế rồi tay cậu run rẩy, đánh rơi lọ thuốc.

Viên thuốc màu da cam rơi vương vãi khắp sàn. Sở Ân vội quành lại hỏi han: “Anh sao vậy Du Chu?”

“Không sao, sơ ý đụng ngã thôi.” Du Chu đè đầu ngón tay đương khẽ run lẩy bẩy xuống, đi cầm cây chổi quét sạch miểng thủy tinh. Chờ cậu dọn dẹp xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn về phía hai người hãy còn đứng ngoài cửa.

Tề Minh Dập mất tích suốt mấy ngày liền, rất nhiều người đều đang tìm anh ta, truyền thông muốn phỏng vấn anh ta càng nhiều khôn xiết. Kết quả đối phương lại tiếp tục xuất hiện trước phòng y tế, ngôi trường của họ vốn vô danh, nhân viên y tế như cậu cũng chả có tiếng tăm gì, tỉ lệ Tề Minh Dập đến đây do trùng hợp lần nữa thực sự quá nhỏ nhoi.

Sở Ân mở lời đập tan sự tĩnh lặng: “Tôi bận việc nên đi trước nhé, bạn bè gặp nhau thì cứ việc tâm sự đi.”

Du Chu gật đầu với anh ta, chờ Sở Ân đi rồi, cậu mới dồn hết can đảm nhìn sang Tề Minh Dập.

Tề Minh Dập cao hơn năm xưa đôi chút, lần trước Du Chu chưa dám ngắm kĩ diện mạo hiện tại của anh ta, song lần này cậu có thể giữ đủ bình tĩnh để chạm mắt Tề Minh Dập. Du Chu chủ động mở miệng hỏi: “Chào anh Tề, sao anh lại tới đây?”

Tề Minh Dập nghe câu hỏi khách khí từ phía Du Chu, rốt cuộc ý thức rõ rằng toàn bộ chuỗi ngày trước kia của họ đã trở thành quá khứ.

Du Chu gặp người thương mới, nuôi một chú cún, quen vài người bạn có thể đùa giỡn cùng cậu. Du Chu cũng chẳng còn là cậu bé lẻ loi cô độc năm xưa nữa.

Tề Minh Dập nán lại ở trấn nhỏ rất nhiều ngày, nghe không ít người nhắc đến Du Chu.

Du Chu thuở bé thơ, Du Chu bắt đầu biết đọc, Du Chu òa khóc vì ông bà ngoại hạ táng, Du Chu bị bố mẹ đón đi, Du Chu quay về thị trấn một mình vào giai đoạn lớp mười hai cực kì quan trọng.

Sao nỡ đành lòng ví Du Chu với hai từ yếu đuối? Con người Du Chu sống nghiêm túc và kiên cường hơn bất kì ai khác. Dẫu ông trời cứ luôn cướp đoạt những thứ cực kì quan trọng của cậu, cậu vẫn nỗ lực tồn tại một mình thật tốt, vẫn cố gắng chiếu cố cho bản thân chu toàn. Mỗi một người từng đối xử tốt với cậu, cậu đều khắc ghi trong lòng, mặc kệ lễ tết phải lưu lạc nơi xứ lạ vẫn nhớ gửi chút quà cáp biếu thầy giáo đã giúp đỡ cậu năm xưa.

Mười năm qua, anh ta tiến về phía trước nhanh chóng, Du Chu cũng chẳng hề giậm chân tại chỗ. Thời gian lặng thầm chảy trôi, cuốn đi tất cả rung động lẫn bồng bột thời thanh xuân tuổi trẻ, dù anh ta có nhớ lại toàn bộ cũng không thể xóa sạch mọi lời trách móc cùng thương tổn mà Du Chu phải hứng chịu suốt mười năm bị anh ta bỏ quên.



Lúc đó Du Chu mới mười sáu mười bảy tuổi, đang trong giai đoạn sắp lên lớp mười hai. Nếu là kẻ thực sự yếu đuối, thực sự nhát gan thì khi đối diện với chuyện như thế, e rằng kết quả dễ đoán nhất chính là thành tích tụt dốc liên tục, bỏ lỡ cơ hội bước vào đại học; nếu yếu ớt hơn chút nữa, nói không chừng sẽ gieo mình xuống từ tầng lầu thật cao, mượn cái chết kết thúc hết thảy mọi chuyện.

Nhưng Du Chu chẳng hề làm vậy.

Tề Minh Dập dằn cơn đau nhói và hổ thẹn đương dâng trào trong lòng, hao hết sức lực nở một nụ cười với Du Chu: “Dạo này bận sắp xếp vài việc, rốt cuộc hôm nay mới chính thức ủy thác luật sư hoàn thành tất cả thủ tục hủy bỏ hợp đồng. Mấy hôm nay tôi luôn cân nhắc về ý kiến của cậu, đã có lối sửa chữa. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn giáp mặt đàn cho cậu nghe một lần.” Tề Minh Dập nhìn Du Chu chăm chú, đôi mắt anh ta sâu thẳm tựa biển khơi, hết thảy mong đợi cùng thống khổ đều bị anh ta giấu nhẹm, “Cho tôi thời gian đủ để đàn một ca khúc, được chứ?”

Du Chu khẽ đáp: “…Được.”

Tề Minh Dập đeo ghi-ta bước đến, anh ta ngồi đối diện Du Chu, dùng chất giọng kèm theo chút khàn khàn vô thức hát bài ca về tuổi trẻ dại khờ. Cặp đôi trong câu chuyện ấy dũng cảm vượt qua trăm mối trở ngại ngổn ngang, kiên trì đi tới cuối cùng và rồi gặt hái trái ngọt tình yêu. Bọn họ bước vào lễ đường, từ đó về sau bên nhau trọn đời.

Ca khúc kết thúc, Du Chu lặng thinh, Tề Minh Dập cũng chẳng nói gì. Bọn họ đều cảm nhận được cơn đau khó nguôi ngoai giống hệt bị từng mũi kim đâm nơi đáy lòng, mà đấy, cũng không phải là kết cục thuộc về bọn họ.

Du Chu mở miệng trước: “Anh Tề sửa lại nghe rất tuyệt, tôi chả còn ý kiến nào tốt hơn nữa rồi.”

Tề Minh Dập cất ghi-ta vào hộp, đoạn vác hộp đựng đàn lên lưng. Anh ta đứng dậy, tham lam ngắm kĩ Du Chu hồi lâu mới cất tiếng: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi hoàn thiện ca khúc này, tôi nghĩ hai người bạn kia của tôi sẽ thích lắm.” Tề Minh Dập dứt lời bèn xoay lưng rời khỏi phòng y tế.

Sau khi bước ra khỏi cánh cửa, Tề Minh Dập phát hiện có gã đàn ông nọ đứng dưới gốc cây già gần đó. Gã đàn ông nọ đương tựa lên thân cây hút thuốc, thấy anh ta xuất hiện trước cửa phòng y tế thì nhếch môi cười với anh ta.

Đáng tiếc dẫu khuôn mặt treo nụ cười, trên người gã đàn ông nọ cũng toát lên tính xâm lược cực kì mãnh liệt, khiến người ta bỗng nảy sinh cảm giác không muốn đối địch với gã dẫu có thế nào đi chăng nữa.

Tề Minh Dập nở nụ cười gượng gạo đáp trả đối phương, tăng nhanh tốc độ rảo bước.

Hôm nay phòng y tế xôm tụ quá đỗi, Tề Minh Dập mới đi chưa bao lâu, Thiệu Vinh đã tiện tay dụi tắt điếu thuốc bước vào trong.

Lúc đến đây hắn bắt gặp Sở Ân.

Sở Ân nói có một chàng trai đeo khẩu trang vác ghi-ta tìm tới Du Chu, Thiệu Vinh lập tức đoán được chàng trai ấy là ai. Song hắn chưa vội đi “Bắt gian” ngay, với cái lá gan của Du Chu, cho cậu một trăm cơ hội cậu cũng chẳng dám dòm ngó kẻ khác.

Thiệu Vinh vẫn rất hiểu bản tính ích kỉ của đàn ông. Có đôi khi mày càng ngăn cản, trái tim đối phương càng nhớ nhung hơn. Ngược lại, nếu mày không ngăn cản đối phương, có lẽ đối phương sẽ nhanh chóng nhận ra thứ mình hằng thương nhớ kì thực cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tính tình Du Chu dễ chịu, nhưng suy cho cùng giới tính vẫn là nam, Thiệu Vinh chẳng ngần ngại cho cậu chút không gian đi giải quyết vấn đề dở dang trong quá khứ.

Tuy nhiên, sau khi giải quyết xong vẫn phải tính sổ đàng hoàng. Thiệu Vinh bước vào phòng y tế, thong dong nhìn Du Chu có chút bối rối, cố tình hỏi: “Sao luống cuống khiếp vậy, chả lẽ lén gặp tình nhân cũ ở đây sợ bị anh phát hiện hả?” Hắn nói đoạn bèn vén rèm buồng nghỉ lên, quan sát ga trải giường phẳng phiu chỉnh tề, “Giường cũng chưa lộn xộn nhỉ.”

Du Chu tức đỏ cả mặt: “Anh đừng nói hươu nói vượn.”

Thiệu Vinh xáp qua, truyền mùi thuốc lá nhàn nhạt sau đôi môi vào sang miệng Du Chu, hôn xong bèn kề sát môi Du Chu quở: “Còn cãi bướng? Anh đã chứng kiến tên kia bước ra khỏi đây, em vẫn muốn gạt anh ư? Hay là đang chột dạ? Khai thật đi, cả hai làm gì ở chỗ này rồi?”



“Anh ta để em nghe anh ta đàn ca khúc mới vừa sửa xong.” Du Chu thành thật giải thích, “Anh ta luôn muốn cải thiện khả năng từng ngày, thậm chí còn dám lén chạy đến chiến khu chỉ vì sáng tác một ca khúc, chả có gì kì lạ hết.”

“Coi bộ em hiểu rõ tên kia gớm nhỉ.” Thiệu Vinh chạm nhẹ môi Du Chu, “Có phải nhiều năm qua vẫn chưa quên được tên kia hay không?”

Du Chu mở miệng định bắt bẻ đôi câu, song lại chẳng biết nên bắt bẻ kiểu gì. Cậu lặng thinh chốc lát, chợt đáp: “…Vì sao em phải quên?” Cậu trở nên khép kín hơn rất nhiều kể từ khi bà ngoại qua đời, sau này luân phiên nương nhờ nhà bố dượng với mẹ kế thì càng không dám chạm vào ghi-ta, cậu sợ quấy rấy tới người khác —— dẫu sao họ cũng đâu phải là người thân thật sự của cậu. Là Tề Minh Dập giúp cậu có thêm can đảm cầm đàn ghi-ta lên lần nữa, là Tề Minh Dập giúp thế giới của cậu có âm thanh và màu sắc lần nữa. Dù kế đấy có gặp biến cố như thế nào, cậu vẫn thủy chung cho rằng có thể gặp được một chàng trai căng tràn nhựa sống như vầy là điều hết sức may mắn.

Đáng nhẽ Thiệu Vinh chỉ mượn cớ để chiếm chút lợi lộc thôi, nghe thấy câu trả lời cây ngay chẳng sợ chết đứng của Du Chu thì ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm hẳn. Trời lật rồi! Dám cả gan thừa nhận mình nhớ mãi không quên tình cũ! Hắn nhìn đăm đăm Du Chu: “Cậu nói lại lần nữa.”

Du Chu thoáng run rẩy, cậu bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt tựa con thú dữ của Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh hết sức nhẹ nhàng kìm phần gáy cậu, giọng điệu không mặn không nhạt, nom chẳng hề giống đang uy hiếp: “Nói đi chứ, cậu nói lại lần nữa.”

Du Chu dẫu khờ cũng chưa đến mức ngờ nghệch đi nhắc lại lời ban nãy khi người bên gối đã bảo “Cậu nói lại lần nữa”.

Cậu chẳng dám hé môi câu nào.

Thiệu Vinh cười lạnh bảo: “Ồ, sao tôi lại quên khuấy nhỉ? Không những cậu chưa quên, mà còn nhớ nhung da diết muốn tìm người làm vật thay thế tên kia, cậu đồng ý ngủ cùng tôi vào đêm đầu quen nhau là vì trông tôi giống tên kia đúng chứ? Nếu bề ngoài của tôi khác tên kia, còn khuya cậu mới lên giường với người xa lạ.”

Du Chu run lập cập, tâm tư đê tiện nhất, tối tăm nhất lại bị Thiệu Vinh chỉ thẳng ra lần nữa khiến cậu cảm giác mình chẳng còn chỗ che thân trước mặt Thiệu Vinh. Biết Thiệu Vinh nổi giận, cậu bèn nghẹn ngào nhận lỗi: “…Em xin lỗi.”

Thiệu Vinh bị Du Chu chọc tức lộn ruột, đây chính là thừa nhận thật rồi!

Hắn nhịn hết nổi mắng: “Cậu đúng là có bản lĩnh! Nếu cậu đã khó buông như vậy thì sao đếch chịu tái hợp với tên kia khi gã tới tìm cậu đi? Không phải ôn chuyện xưa lãng mạn lắm à?”

Hết chương 33
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.