Du Chu hơi bồn chồn lúc thốt ra câu hỏi này, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Thiệu Vinh, sợ Thiệu Vinh sẽ tức giận vì lời nói của cậu. Thiệu Vinh chắc chắn chẳng thích người khác nhắc tới Úc Ngôn đâu, bởi Úc Ngôn là điều đặc biệt trong lòng hắn.
Thiệu Vinh chả rõ Du Chu đang lo lắng vớ vẩn những gì, hắn quan sát ranh con đương cúi gằm mặt đằng trước, mười ngàn kiểu ghẹo cậu phát khóc bay vụt qua đầu hắn.
Nếu Du Chu không nói thì hắn cũng suýt quên bẵng chuyện đó. Nghĩ đến việc Du Chu mãi băn khoăn chẳng biết nên làm sao, Thiệu Vinh bèn dằn cơn nóng giận trong lòng xuống, quyết định độ lượng tha thứ cho cậu lần này
Thiệu Vinh mỉm cười, chặn ngang Du Chu trên ghế lái phụ, buộc cậu ngẩng đầu lên chẳng cho phép trốn: “Ồ, anh thích Úc Ngôn, vậy thì sao? Em định nhường anh cho nó à?”
Thiệu Vinh vừa thừa nhận như thế, khiến trái tim Du Chu đau lắm. Tuy nhiên khi nhớ lại tình trạng bây giờ giữa cậu và Tề Minh Dập, cậu nghĩ bụng, nếu, nếu Thiệu Vinh có thể được tự do theo đuổi người mình thương, cậu hẳn nên vui thay Thiệu Vinh mới đúng.
Nhưng mà cậu không vui.
Du Chu cảm thấy mình thật sự quá ích kỉ, vì lẽ đó cậu cố nén giọt nước mắt chực rơi, đoạn đáp: “Nếu anh thích cậu ấy, em, em có thể trả anh lại cho cậu ấy.”
“Trả kiểu gì? Em đã dùng rồi mà.” Thiệu Vinh xấu xa hôn khóe mắt ửng đỏ của cậu, “Em dùng mòn hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096126/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.