Cậu có thích Thiệu Vinh hay không? Vấn đề này khiến Du Chu bỗng lặng thinh. Trước kia Du Chu luôn nhắc nhở chính mình, rằng Thiệu Vinh chẳng thuộc về cậu, Thiệu Vinh yêu thích người khác. Nếu như thế, cậu có thể chả cần cân nhắc tương lai mà chỉ việc tham lam hưởng thụ khoái cảm xác thịt, hưởng thụ Thiệu Vinh bầu bạn là được rồi.
Đấy là một loại tư tưởng hết sức đáng hổ thẹn, cậu muốn một mối nhân duyên ngắn ngủi không có gánh nặng. Mặt trời dâng, sương mai tàn, chẳng đọng dấu vết.
Chuyện giữa cậu và Thiệu Vinh xác thực mở đầu hết sức mập mờ. Nhưng Thiệu Vinh đã đường hoàng thổ lộ với cậu, sẽ quá ích kỉ nếu cậu tiếp tục trốn tránh.
Du Chu nghiêm túc đáp: “Thích, cháu thích Thiệu Vinh.” Cậu thích Thiệu Vinh hống hách tùy tiện, thích Thiệu Vinh vô sợ vô lo, Thiệu Vinh luôn dễ dàng bước qua rất nhiều ngưỡng mà phỏng chừng tới cuối đời cậu vẫn không bước qua nó nổi, ở bên cạnh Thiệu Vinh, dường như cậu cũng được lấp đầy dũng khí, có thể tiến về phía trước thật nhanh.
Du Chu sở hữu một đôi mắt chẳng biết nói dối, thời khắc thốt ra chữ “Thích” vừa dịu dàng vừa bình thản. Ông ngoại Thiệu Vinh hài lòng nở nụ cười: “Nếu đã thích, thì sau này hãy đối xử tốt với nhau.”
Du Chu ngẩn ra.
Ông ngoại Thiệu Vinh gắt: “Sao nào? Bộ thấy tôi dễ dàng chấp nhận là quái lắm hả? Tôi cũng chả phải đồ ngu, tôi già rồi, chẳng biết còn gặp thằng cháu tôi được bao lâu, cậu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096124/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.