Tít đáy biển khơi thăm thẳm xinh đẹp, nơi mà từng vùng nước nom trong vắt óng ánh tựa pha lê, có một tòa lâu đài quái dị sừng sững ngay vực nước phía bắc – ấy là chỗ trú ngụ của lão phù thủy xấu xa. Thường ngày chẳng ai dám bén mảng đến gần khu vực này, bởi lẽ lão phù thủy cực kì hung tợn, hễ nổi điên thì sẽ giết người không gớm tay.
Ngày mà hoàng tử bé bỏng Du Chu chào đời, vua Thủy tề đã có tận năm người con trai rồi, ngài luôn thiết tha mong chờ một cô công chúa nhỏ. Khi biết rằng nay lại là hoàng tử, vua Thủy tề hết sức thất vọng, ngài chẳng buồn ngó ngàng gì tới Du Chu cả. Năm người anh trai lớn hơn Du Chu cũng không muốn chơi chung với Du Chu, Du Chu thì vốn nhút nhát, đâm ra ngày nào cũng lầm lũi trong buồng chả dám đi đâu. Bỗng ngày nọ, tên hầu lớn tuổi thưa với em rằng:
– Bẩm hoàng tử, bây giờ người đã trưởng thành, người có thể ngoi lên mặt biển ngắm nhìn xung quanh rồi ạ.
– Mặt biển ư? – Du Chu lắc đầu nguầy nguậy – Cháu hổng đi được không ạ?
Tên hầu già đáp đầy hàm ý:
– Thưa hoàng tử, ta nay đã già nua, chẳng chăm nom người được thêm bao mùa trăng nữa, xin người hãy tự mình ra ngoài chiêm ngưỡng thế giới này đi ạ.
Du Chu ngoan ngoãn gật đầu, em nghe lời tên hầu già bơi lên mặt biển khơi. Thoáng chốc, Du Chu trông thấy cái xứ sở trên bể. Thế giới bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096101/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.