Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật, Du Chu cảm giác thái độ của những người xung quanh cứ khang khác. Chẳng nói rõ được là có sự khác biệt lớn lao nào, nhưng tóm lại là khác với ngày xưa. Ngay cả nguyên liệu làm bánh quy nhỏ mà mình cần cũng được đưa sang tích cực hơn hẳn, thậm chí còn nhiều loại hơn mọi khi. Điều gây khó chịu duy nhất chính là, những người anh trai bắt đầu giễu cợt em chủ động lấy lòng ngài phù thủy. 
Cùng một câu nói nhưng thốt ra từ miệng các anh và miệng Thiệu Vinh lại có cảm giác chênh lệch cực lớn. Du Chu ấm ức dăm hôm, quyết định không thích các anh của mình nữa. Đối với Du Chu mà nói, thì “không thích” đã là sự đánh giá cay nghiệt nhất rồi. 
Du Chu vẫn vui vẻ phấn khởi ôm bánh quy nhỏ đi tìm Thiệu Vinh. Em nói cho Thiệu Vinh hay: 
– Vua cha đã chia một vùng biển này cho em rồi, em chả cần đi nơi khác nữa, em có thể thường xuyên ghé chơi cùng ngài giống trước đây. 
Tính Thiệu Vinh vốn nóng nảy, hiềm nỗi riêng với Du Chu thì có vẻ kiên nhẫn đôi chút, hễ Du Chu gặp vấn đề gì hắn cũng tiện tay giải quyết hộ. Đương độ tháng Sáu, nghe đâu trên đất liền có bắn pháo hoa, Du Chu chưa bao giờ xem pháo hoa cả, em bơi qua bơi lại vờn quanh Thiệu Vinh, cứ lải nhải hỏi Thiệu Vinh nào là “Ngài đi ngắm pháo hoa lần nào chưa?” “Nó vui chứ ạ?” “Pháo hoa trông thế nào nhỉ?” “Em chẳng rõ bầu trời đêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-cuu-tat-phan/3096098/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.