“Này, rốt cuộc là cậu chạy đi đâu thế?”
Lúc này, đối mặt với sự chất vấn của Nhậm Tuyết Lan, Cố Thất Hải đã bình tĩnh trở lại. Cổ côkẹp di động, tay trái cầm bảng màu, tay phải cầm bút vẽ tô loạn xạ lênbức tranh sơn dầu trước mặt, dần dần cảm thấy sự khó chịu khi nãy đãgiảm dần.
Cô không muốn kể với Nhậm Tuyết Lan chuyện vô tình gặpđược Dịch Triệu Huy khi nãy. Đành phải nói qua loa: “Mình có việc độtxuất, chưa kịp nói lại với cậu đã rời đi rồi, xin lỗi.”
Không ngờNhậm Tuyết Lan lại không hề để ý chuyện Cố Thất Hải không chào mà vềtrước. Cô giống như không để ý đến tâm trạng bất an của Cố Thất Hải màliên tục lải nhải qua điện thoại về mấy chuyện thời trung học.
CốThất Hải nghe một lúc rồi bắt đầu thất thần. Dù cho cô có luôn cố gắngquên đi… nhưng chỉ cần một chút lơ đãng thì nụ cười của Dịch Triệu Huysẽ liền xuất hiện trong đầu cô.
Trong mắt mọi người Dịch Triệu Huy là một thầy giáo phong độ, tài hoa xuất chúng, được cả học sinh lẫn phụ huynh yêu mến. Thế nhưng đối với Cố Thất Hải đó lại là người mà cả đờinày cô không muốn gặp lại nhất.
Thế nhưng hôm nay hai người lại chạm mặt.
Cố Thất Hải càng nghĩ càng thấy hối hận, bỗng nhiên nghe thấy Nhậm Tuyết Lan gọi lớn, cô lấy lại tinh thần.
Nhậm Tuyết Lan hào hứng đề nghị: “Lần sau chúng ta lại về thăm trường cũ đi.”
Cố Thất Hải không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự nhớ trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-am-thu-bay/2070953/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.