6.
“Thái t.ử phi đừng quên, bên Hoàng hậu vẫn luôn rình rập đó, vạn nhất lúc này lại nhét thêm mấy Trắc phi cho Thái tử, thì phải làm sao?”
Nghe lời ta nói, nàng mới ngừng khóc, mở to mắt gật đầu:
“Ngươi nói có lý, bổn phi tuyệt đối không thể làm hỏng đại sự! Mụ yêu bà Hoàng hậu đó, quả thật là xấu xa!”
Ta liên tục gật đầu, lại châm thêm dầu vào lửa:
“Đúng vậy, bây giờ sinh hạ Hoàng tự mới là chính đạo, ngày mai tiểu nương t.ử sẽ đến thêm một chuyến cuối cùng, Thái t.ử phi nhất định phải nắm bắt cơ hội!”
Chiều ngày hôm sau, một chiếc kiệu nhỏ lén lút đi vào Đông Cung mà không ai hay biết.
Cùng lúc đó, một tên tiểu thái giám cưỡi ngựa nhanh, vội vã đến tửu lầu trong kinh thành tìm Thái t.ử Điện hạ.
Hôm nay là ngày theo thông lệ ngài cùng bằng hữu thưởng thức thơ ca.
Thái t.ử nghe lời tiểu thái giám nói, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, lập tức kinh hãi:
“Cái gì? Thái t.ử phi muốn tự sát?”
“Phải đó Thái t.ử gia, ngài mau đi xem đi, chỉ sợ trễ rồi, Thái t.ử phi sẽ...”
Nghe nói Thái t.ử phi có chuyện, ngài lập tức phóng ngựa nhanh đến Đông Cung.
Vừa bước vào Đông Cung, ngài đã thấy cảnh ta đứng đợi ngoài điện với vẻ mặt lo lắng.
Thấy Thái tử, ta mừng rỡ khôn xiết, sau đó thúc giục ngài mau vào cứu Thái t.ử phi:
“Sau khi dùng bữa tối, Thái t.ử phi lập tức đi đến Nam Viện, nơi đó vừa xa vừa hẻo lánh, tối đen như mực, nô tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tu-phuc-sinh/4897580/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.