Chương trước
Chương sau
Đợi đến khi hết mưa thì giờ dự hội đã trễ mất nửa tiếng.

Hai người không dám chậm trễ nữa, lập tức rời khỏi khách điếm chạy ra hướng cửa nam hơn một dặm đường, Bảo Bối dừng bước chỉ tay ra phía trước nói :

- Cửu U Đế Quân miếu ở đó đấy!

Nhạc Xương phóng mắt nhìn tới trước chỉ thấy bán phần trên ngọn đồi đất mọc đầy những cây tùng trúc, trong mây mù mờ mờ ẩn hiện một tường rào đỏ, Nhạc Xương động lòng nhủ thầm :

- Này hỡi ma đầu! Ngươi không đến đây thì thôi, nếu ngươi có đến đây thì thiếu gia ta quyết phải sống mái một phen với ngươi mới được.

Hắn suy nghĩ đến đây, cười lạnh lùng một tiếng lại lẩm bẩm nói tiếp :

- Cho dù Tiếu Diện Âm Ma không xuất hiện, vẫn còn chín đại Chưởng môn nhân kia mà. Há há...

Cửu U Đế Quân miếu chẳng gây ra tiếng động cỏn con nào hết, nhưng trên hai bên hành lang trong sân viện lại đứng chen chúc đen nghịt những người ta.

Trăng tròn thay cho đèn đuốc chiếu sáng một vùng, thế nhưng trong miếu vẫn âm u tối mò.

Điều này chứng tỏ rằng võ lâm đại hội có dị biến.

Ngay cả ba vị chủ trì trên chánh điện cũng chẳng lên tiếng từ lâu.

Trên chánh điện có treo một tấm biển đế bốn chữ Cửu U Đế Quân bằng sắc vàng.

Dưới tấm biển có một chiếc bàn dài, có ba lão nhân ngồi phía sau bàn dài nọ.

Bên trái là đạo trưởng bên phải là hòa thượng, còn người ngồi ngang giữa là một lão quái nhân mặt đầy khí đen.

Niên kỷ ba vị này đến trạc tuổi năm mươi ngoài, đạo trưởng nọ mình mặc bát giới đại bào, lưng đeo một thanh bửu kiếm, mặt mày thanh tú, lão chính là Thái Chân Tử Chưởng môn Võ Đang, người chủ trì võ lâm đại hội.

Còn hòa thượng nọ thì lùn thấp, mình mặc tăng bào màu xám, hai lông mi trắng mà dài, lão chính là Thiết Phất thiền sư Chưởng môn Hoa Sơn.

Còn lão quái nhân mặt đầy sát khí đen xương xẩu, sắc mặt tái mét, sau lưng có đeo cái hồ lô to lớn, bối phận trong võ lâm của lão cực cao, song rất ít ai biết tên họ thực lão. Lão chính là Quỷ Trảo Tử Quách Linh, Bảo chủ Hồ Lô bảo đang ẩn cư tại Xuyên Bắc Đại Ba sơn chớ không ai xa lạ cả.

Bỗng nhiên có một tiếng Phật hiệu sang sảng phá tan bầu không khí tịch lặng vang lên. Thái Chân Tử Chưởng môn nhân Võ Đang đưa cặp mắt sáng như điện quan sát xung quanh một vòng, sau đó trầm giọng nói :

- Chào chư vị thí chủ, căn cứ võ lâm đại hội lần này, ngoại trừ Võ Đang, Hoa Sơn ngoài ra phải có bảy đại Chưởng môn nhân của các phái Thiếu Lâm, Tung Sơn, Nga Mi, Không Động, Thanh Thành, Điểm Thương và Thiên Sơn xuất tịch mới đủ, thế nhưng...

Lão nói đến đấy rồi dừng lại, mặt hơi biến sắc nói tiếp :

- Không ngờ bảy đại Chưởng môn nhân nọ trên nửa đường đến dự hội lại gặp phải Tiếu Diện Âm Ma...

Lão vừa thốt ra lời nói này tất cả mọi người trong hiện trường thảy đều thất kinh la ầm lên.

- Há há há...

Thái Chân Tử buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, sau đó nói tiếp :

- Xin chư vị tạm thời yên lặng, nên biết rằng còn tin tức đáng lo ngại ở trước mắt đây.

Nói xong, lão lấy từ trong tay đạo sĩ đang đứng nghiêm ở sau lưng lấy sang một lá cờ nho nhỏ màu đen.

Trên lá cờ đen nọ có thêu một hình gương mặt trắng trẻo hung tợn lộ vẻ cười rùng rợn thần bí. Lão phất lá cờ trước gió, sau đó nói tiếp :

- Đây là Tiếu Ma Lệnh.

- Tiếu Ma Lệnh?

Những người đứng dưới sân điện cả kinh thất sắc và kêu ầm lên lần nữa.

Đại Chân Tử đảo mắt quét nhìn hiện trường một vòng, nói tiếp :

- Cách đây hai tiếng đồng hồ chính chim câu của bần đạo chuyển Tiêu Ma lệnh này đến!

Một trong số người đứng dưới sân điện cất giọng run run hỏi :

- Xin hỏi Chưởng môn nhân, làm thế nào chim câu của ngài lại lọt vào tay Tiếu Diện Âm Ma vậy?

- Tiếu Diện Âm Ma lấy được chim câu từ trong tay của Chưởng môn nhân phái Không Động.

- Ngài nói thế có nghĩa là sao?

- Bần đạo phó thác chim câu cho Chưởng môn nhân Không Động, nhờ lão phụ trách liên lạc các bang phái khác nên y hẹn dự hội, thế mà bây giờ chẳng thấy Chưởng môn bảy phái đến dự hội, và chỉ gửi đến Tiếu Ma Lệnh, chắc chư vị thí chủ đã suy đoán được hậu quả là thế nào rồi chứ?

- Chẳng lẽ Chưởng môn nhân phái Không Động đã chết trong tay Tiếu Diện Âm Ma rồi sao?

- Bần đạo nghĩ rằng bảy Chưởng môn nhân không đến dự hội, e rằng thảy đều bị ma đầu sát hại, đồng thời có thể khẳng định rằng một khi Tiếu Diện Âm Ma chuyển Tiếu Ma Lệnh ra, thế thì đối phương quyết phải thình lình giá lâm Cửu U Đế Quân thánh miếu cho mà coi.

- Chẳng lẽ Cửu U Đế Quân không thể chế phục ma đầu nọ sao?

- Nói trắng ra có lẽ cả bốn vị tướng quân hộ vệ Cửu U Đế Quân thánh miếu cũng đã đào tẩu rồi. Há há...

Thái Chân Tử vì quá bi phẫn lại buông tiếng cười như điên như cuồng.

Thình lình ngay lúc này...

Có ba tiếng huýt sáo miệng từ cổng miếu vang vào.

Ba tiếng huýt sáo miệng này tượng trưng có ngoại khách đến dự hội.

Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, cổng miếu đã mở tung ra. Chỉ thấy Thanh Hư chân nhân hộ pháp phái võ Đang đang dẫn hai vị đại hài tử bước vào.

Kẻ lớn tuổi hơn có gương mặt anh tuấn sáng sủa.

Còn gã kia thì mặt đen như lọ, trong tay cầm một cờ hiệu dài và cứ lay động liên tục.

Quần hùng trố mắt nhìn kỹ mới thấy trong cừ hiệu có viết bốn chữ Tiếu Diện Âm Ma thật lớn, chung quanh còn mười hai chữ sát viết bằng mực đỏ.

Ngoại trừ Thái Chân Tử đoán biết hai người này là ai.

Ngay cả Thiết Phất thiền sư và Quỷ Trảo Tử Quách Linh cũng lấy làm kinh ngạc, suýt nữa đã buột miệng kêu lên một tiếng.

Bỗng nhiên lại có ba tiếng huýt sáo miệng vang vào tiếp, kế đó có hai thiếu niên xuất hiện, cả hai người thảy đều mặt thanh mày tú, một trong hai người cũng cầm một cờ hiệu dài, ngay giữa cờ hiệu đề hai chữ Nhạc Xương to lớn bằng mực đỏ, xung quanh thì có hai mươi bến chữ “sát” viết bằng mực đen.

Thái Chân Tử kinh ngạc, gầm hét hỏi :

- Các ngươi đến đây với ý đồ gì vậy?

Thiếu niên lớn tuổi đến trước cười lạnh lùng một tiếng nói :

- Tại hạ là Nhạc Xương, muốn góp chút sức mọn cho võ lâm đại hội, giết chết Tiếu Diện Âm Ma để yên thiên hạ.

- Hứ!

Thái Chân Tử lạnh lùng tằng hắng một tiếng, rõ ràng lão không thể nào tin lời nói của Nhạc Xương, kế đó lại quay sang hỏi hai thiếu niên bảnh trai đã đến sau :

- Thế còn hai ngươi đến đây làm gì?

Một trong hai thiếu niên bảnh trai nói :

- Tại hạ chẳng can thiệp gì tới việc Tiếu Diện Âm Ma cả, chỉ đặc biệt đến đây để giết Nhạc Xương.

Nhạc Xương nghe nới thế, giật mình ngoái cổ nhìn ra sau. Ô! Té ra là nàng!

Cũng đồng thời ngay lúc này, thiếu niên tuấn tú nọ vung chưởng tới nhanh như chớp.

Nhạc Xương vội đảo mình tránh sang một bên, vì hắn đã nhận ra thiếu niên tuấn tú nọ chính là Hồng Nữ hóa trang, nên hắn không dám hoàn thủ.

Nhưng những chưởng phong của đối phương quá nhanh, lại cực chẳng đã hắn phải thi triển “Mị Ảnh Si Uyên” đảo mình bay ra ngoài xa cả ba trượng.

Thái Chân Tử bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy nhủ thầm :

- Chẳng lẽ là y chăng?

Bấy giờ thiếu niên tuấn tú nọ lại cười lạnh lùng một tiếng, vung ngọc chưởng tấn công lần nữa.

Nhạc Xương đã trông thấy mặc dù thế xuất chưởng cô ta chậm chạp, song kình lực thì mạnh vô cùng, nếu sử dụng chưởng lực bình thường, quyết không thể kháng cự nổi, thế nhưng nếu thi triển thức “Đoạn Mạng Truy Hồn”, song lại ngại nàng tiếp không nổi.

Hắn suy nghĩ đến đây đành phải triển khai thân pháp tránh né lần nữa, tức thì điện đường Cửu U Đế Quân miếu trở thành sân đuổi rượt của hai người, chưởng phong của Hồng Nữ đã chấn động, những người có mặt tại hiện trường thoái lui liên tục, cả nóc ngói trên điện đường cùng bay tung tóe.

Thái Chân Tử trông thấy đôi bên làm quá lão trầm ngâm trong giây lát, gầm hét nói :

- Hãy dừng tay lại nào, bản tọa chủ trì võ lâm đại hội, không thể nào để hai ngươi nhiễu loạn hội trường, đồng thời khai báo lai lịch sư môn, bằng không các ngươi phải hối hận cho mà coi.

Quả nhiên Hồng Nữ ngưng tấn công, nhưng nàng vẫn cảnh cáo nói :

- Dù sao ngươi cũng thoát không khỏi đêm nay.

Nhạc Xương thừa dịp hạ thấp giọng nói :

- Này cô nương, việc tối hôm qua, mặc dù kẻ này đáng tội chết vạn lần, nhưng nàng cũng am hiểu tình hình lúc đó, kẻ này bất đắc dĩ vậy.

Hồng Nữ giận nói :

- Nói sao? Ngươi lại trách cứ người ta ư? Giận ơi là ư giận, tiếp chưởng nào.

Kêu đùng một tiếng.

Cô ta lại phóng tới một chưởng.

Nhạc Xương lượn mình nhảy lùi ra ngoài nhủ thầm :

- Đồ ngốc, không khéo nói chuyện lại chọc giận nàng.

Hai người đụng được vài hiệp bỗng có một âm thanh kỳ dị vang tới, cả hai cùng lúc nhảy lùi ra sau, nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng, tức thì trận đánh vô tình được hóa giải.

Keng! keng keng!

Đây là tiếng thanh la.

- Há! há! há!

Tiếng thanh la đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc, kế đó lại nổi lên một tràng cười ghê gớm như điên như cuồng, tiếng cười nọ từ xa dần dần đến gần.

Bỗng nhiên ngoài cổng miếu nổi lên vài tiếng thảm kêu :

- Kế đó có vài đệ tử Võ Đang bị ném từ tường rào ngoài miếu rơi xuống sân điện kêu bạch bạch vài cái, tức thì máu văng tung toé chết nay lập tức.

Thái Chân Tử Chưởng môn Võ Đang trông thấy thế cả kinh thất sắc, gầm hét nói :

- Ma đầu xuất hiện, mời chư vị thí chủ cấp tốc phòng bị.

Lão nói chưa hết lời, tiếng cười lại nổi lên lần nữa.

Tiếp theo tiếng cười rùng rợn nọ, bỗng thấy bóng đen thấp thoáng liên tục, tức thì trước đại điện lại xuất hiện thân hai mươi quái nhân mặt mày xấu xí và hung dữ.

Tất cả bọn quái nhân này mình mặc y phục màu đen, sắc mặt cũng đen thui, trợn ngược cặp mắt óng ánh, bỗng nhiên đứng cứng đờ tại chỗ hết.

Kẻ dẫn đầu là một quái nhân tay cầm thanh la, bỗng nhiên phát ra ba tiếng cười khà khà nghe thật rùng rợn, sau đó phất áo bào đen kêu phực một cái, tức thì có một lệnh cờ sắc đen rớt trên bàn linh đại điện.

Bọn Thái Chân Tử phóng mắt nhìn tới trước bất giác buộc miệng kêu lên hoảng hốt :

- Tiếu Ma Lệnh! Tiếu Ma Lệnh Quái nhân nọ lạnh lùng nói tiếp :

- Lệnh đến như người đến, sao không đến khấu kiến bản sứ giả trước?

Dù gì Thái Chân Tử vẫn là nhất phái Chưởng môn chi tôn, lão biết rằng Tiếu Diện Âm Ma đã phái thủ hạ đến phá rối, thế rồi lão đánh liều gầm hét hỏi :

- Ngươi là ai thế?

- Ta là Câu Hồn sứ giả, tọa hạ của Tiếu Diện Âm Ma đây, há há há...

- Ngươi đến đây làm gì?

- Tất cả những người đến dự đại hội tại đây hãy mau cùng bản sứ giả đến yết kiến Tiếu Diện Âm Ma!

- Nếu bọn bản tọa không đi thì sao?

- Hắc hắc! Cái gương còn nằm sờ sờ đây mà!

Câu Hồn sứ giả lại chỉ tay vào số quái nhân đứng bên cạnh nói tiếp :

- Bọn họ chính là những nhân vật võ lâm đã nuốt độc hoàn trong Bạch cốt hộp. Hứ! Nay diện mục đã thay đổi y như nhập ma trúng tà, mặc bản sứ giả sai sử.

Thái Chân Tử nghe nói thế bất giác run bắn người lên, bỗng thấy nơi góc điện phát ra một tiếng sáo thật dài kế độ có một bóng trắng lao tới nhanh như chớp đồng thời vung chưởng bổ vào đầu Câu Hồn sứ giả mãnh liệt vô cùng.

Bóng trắng nọ vừa tấn công vừa gầm hét :

- Tạm mượn thủ cấp của Tiếu Diện Âm Ma cũng được!

- A!

Câu Hồn sứ giả nọ không kịp hoàn thủ bị chưởng lực chấn động đập đầu vào vách điện rú lên một tiếng chết tươi tại chỗ.

Mọi người trong hiện trường thảy đều giật mình bắn người lên trố mắt nhìn kỹ mới hay chính là Nhạc Xương xuất thủ, không ngờ số quái khách áo đen bị dược vật khống chế bỗng nhiên hét to một tiếng cùng lúc phóng chưởng, họ chia làm hai tốp, tức thì lao vào hướng quần hùng đang đứng dưới sân điện, phóng chưởng tấn công như điên cuồng.

Tức thì Cửu U Đế Quân miếu biến thành hung sát trường, bọn quái khách chết một người thì bằng hữu võ lâm đạo cũng bồi thêm một mạng, tiếng la hét kêu inh ỏi xen lẫn tiếng chưởng phong kêu vù vù nghe thật kinh tâm đáng tởm.

Số xác chết càng lúc càng nhiều, máu tanh hôi làm ô nhiễm cả điện đường Cửu U Đế Quân miếu, quả thật đây là một trận võ lâm huyết kiếp.

Bấy giờ chỉ còn sót lại Nhạc Xương và Hồng Nữ đang quyết đấu với bốn quái khách có công lực khá cao cường.

Chỉ trong chốc lát, bốn quái khách lại bị giết thêm hai người, và chỉ còn sót lại hai người cuối cùng thôi, chẳng biết vì lý do gì Hồng Nữ bỗng dừng tay và nhảy lùi ra sau ẩn trong bóng tối!

Ngay lúc này ba võ lâm cao thủ ngồi trên đại điện chẳng những không quan tâm đến trận chiến trong hiện trường, đồng thời lại bí mật thương lượng đại kế.

Thái Chân Tử nói :

- Hai vị nghĩ rằng Tiếu Diện Âm Ma là ai?

Thiết Phất thiền sư đáp :

- Đạo trưởng cho rằng chính là oa nhi họ Nhạc ư?

Quỷ Trảo Tử tiếp lời nói :

- Tiểu oa nhi nọ đã sử dụng chiêu Đoạn Mạng Truy Hồn, Phong Lôi Nhất Thức.

Thiết Phất thiền sư tỏ vẻ ngạc nhiên nói :

- Thế tại sao họ lại giết người của phe mình?

Thái Chân Tử tiếp lời nói :

- Điều này dễ hiểu thôi, số người tử vong thảy đều để đạt dục vọng giết người báo phục và đánh lạc thị thính mọi người, ngoài ra thừa dịp phá hoại võ lâm đại hội.

Thiết Phất thiền sư cau mày nói :

- Nhưng niên kỷ y rất trẻ.

Thái Chân Tử nói :

- Xin thỉnh giáo chẳng hay chưởng pháp của Nhạc Xương có phải là “Lôi Hỏa Nhất Thức”, “Đoạn Mạng Truy Hồn” hay không? Còn thân pháp của hắn có giống “Mị Ảnh Si Uyên” chăng?

Thiết Phất thiền sư gật đầu nói :

- Không còn sai nữa. Đạo huynh thì nghĩ sao?

Thái Chân Tử trầm ngâm giây lát nói :

- Còn nhớ tối hôm qua bọn ta thương nghị sự kiện Tiếu Diện Âm Ma, lúc đó bần đạo cho rằng đây là trận võ lâm báo phục nên bần đạo khẳng định rằng chỉ có nỗi hiếm khích mươi tám năm trước mới phù hợp với việc này.

- Đạo huynh muốn nói Khô Lâu Tẩu ư?

- Chỉ có nội gia thủ pháp của Khô Lâu Tẩu mới có khả năng giết người không gây thương tích, và thân pháp thần kỳ khó lường đó.

- Thế nhưng chúng ta đã chế ba mươi sáu đại huyệt của y, hơn nữa lại ném vào hồ cát chảy trong Hỏa Dung cốc, làm thế nào y còn sống sót được nữa?

- Nhưng tiểu oa nhi nọ học từ đâu được thân pháp và chưởng pháp ấy chứ?

- Chẳng lẽ Khô Lâu Tẩu chưa chết, lại mang một thân võ công truyền cả cho oa nhi họ Nhạc chăng?

Thái Chân Tử khẽ gật đầu nói :

- Sở dĩ bần đạo đã cho rằng Nhạc Xương là hóa thân của Tiếu Diện Âm Ma và thay mặt Khô Lâu Tẩu rửa mối huyết hận mười tám năm trước là thế.

Thiết Phất thiền sư trầm tư hồi lâu, sau đó nói :

- Bần tăng còn một điều chưa hiểu, cho dù Khô Lâu Tẩu chưa chết, song huyệt đạo bị khí âm lạnh khống chế, chẳng khác gì như phế nhân, cậy vào bản lãnh gì truyền võ công cho hắn?

Thái Chân Tử cười khẩy một tiếng nói :

- Thưa Thiền sư! Nếu Khô Lâu Tẩu truyền tâm pháp cho hắn, đương thời thiên phúc của Nhạc Xương bất phàm, có tánh giác kinh người thì sao?

Thiết Phất thiền sư nghe nói thế nhất thời cứng miệng nói chẳng nên lời.

Cũng đồng thời ngay lúc này trận đấu trong hiện trường đã chấm dứt.

Nhạc Xương giết một hơi mười mấy tên cường địch, mặc dù là lần đầu tiên trong đời đại khai sát giới, song hắn chẳng hối hận vì những kẻ chết thảy đều là thuộc hạ của Tiếu Diện Âm Ma, xem như đã trút cơn hận phần nào cho người cha chết thảm, cho dù có giết một trăm hoặc một ngàn người cũng được thôi.

Thế nhưng sau khi hắn diệt xong cường địch và công lực tiêu hao khá nhiều, không ngờ hắn khí lực nhược tàn, Thái Chân Tử Chưởng môn nhân phái Võ Đang lại bước xuống bậc thềm, lên tiếng nói :

- Họ Nhạc ngươi đánh lừa mọi người thì được, chứ không thể qua mắt bản tọa, hắc hắc... Bọn Võ Đàng, Hoa Sơn ta phải trả thù cho nhóm võ lâm đồng đạo đã chết thảm vừa rồi.

Nhạc Xương ngạc nhiên nói :

- Tôn giá nói thế có nghĩa là sao?

Thái Chân Tử rút thanh long tuyền kiếm ra khỏi bao kêu cái xoẹt, cười lạnh lùng một tiếng, hét nói :

- Này Tiếu Diện Âm Ma, thủ đoạn ngươi cay độc hết sức.

Nhạc Xương nghe nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, hắn vừa căm phẫn vừa kinh hãi nhủ thầm :

- Tại sao lão lại cho rằng mình là Tiếu Diện Âm Ma ư?

Hắn giận đến vuông tiếng cười như điên như cuồng nói :

- Ngươi đường đường là nhất phái chi trưởng, có chứng có gì dám ngậm máu phun người như vậy ư?

- Ngươi có võ công cửa Tiếu Diện Âm Ma.

- Võ công của Tiếu Diện Âm Ma là thế nào?

- Ta hỏi ngươi Khô Lâu Tẩu là ai trước đã?

Nhạc Xương nghe lão thốt ra lời nói này bất giác run bắn người lên, sau đó hắn ngước đầu lên huýt một tiếng sáo thật dài không kể mọi hậu quả nữa, cất giọng lạnh lùng nói :

- Chẳng trách gì Khô Lâu tiền bối bảo ta giết chết bọn ngươi, té ra các ngươi thảy đều là bọn trộm danh lừa đời chẳng nói công lý chút nào hết.

Hắn vừa dứt lời, Thiết Phất thiền sư Chưởng môn nhân Hoa Sơn và Quỷ Trảo Tử Quách Linh Hồ Lô bảo chủ cũng cho rằng Nhạc Xương quả là Tiếu Diện Âm Ma, nên cả hai người lập tức đứng phắt dậy ngay, tức thì hiện trường cũng kêu ầm và loạn cả lên.

Thái Chân Tử mặt lộ sát khí khẽ khoát bửu kiếm trong tay một cái, tức thì đệ tử Võ Đang xuất thủ tấn công trước.

Kế đó chư đồng đạo võ lâm cũng rút kiếm ra khỏi bao và đồng lúc xông tới.

Thế rồi một trận đổ máu lại diễn ra nữa.

Thình lình ngay lúc này có một bóng người từ trong góc điện lướt ra, gã rón rén chạy tới chỗ trước mặt Quỷ Trảo Tử Quách Linh nói :

- Thưa cha, con có điều muốn nói với cha.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh thoạt trông thấy ái nhi A Tiêu, lập tức lui ra phía sau vài bước hỏi :

- Có việc chi chăng?

- Họ Nhạc này chính là tiểu tử đã mang Tiểu Linh đi.

- Chính hắn ư?

- Từ lúc hắn vào miếu con đã trông thấy mặt hắn hơi quen, về sau hắn và nhóm người nọ động thủ, càng trông càng giống.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh kêu hừ một tiếng nói :

- Tại sao ngươi nhận diện gương mặt một người lại khó khăn đến thế?

- Thưa cha! Người không biết thế thôi, tiểu tử này đã thay y phục, mặt mày cũng sạch sẽ nhiều, lúc con gặp hắn trong bảo hắn chỉ là gã ăn mày kia mà...

Quỷ Trảo Tử chớp nháy đôi mắt một cái khẽ gật đầu hạ thấp giọng nói :

- Con hãy rời khỏi Cửu U Đế Quân miếu ngay, ẩn mình ở chỗ phụ cận cánh cửa miếu khoảng mười trượng, đợi cha tìm cách dụ họ Nhạc ra,con sẽ...

Lão hạ thấp giọng nó thật khẽ, chỉ thấy Quách A Tiêu vỗ ngực nói :

- Cha cứ yên tâm!

Quỷ Trảo Tử Quách Linh đợi Quách A Tiêu đi khỏi, sau đó cười thầm trong bụng :

- Há há, quả thật trời đã giúp ta. Căn cứ vào điều A Tiêu nói lại, vậy thì Nhạc Xương quyết không phải là Tiếu Diện Âm Ma, hai tháng trước đây võ công hắn bình thường thế mà hai tháng sau võ học lại tăng đường nhập thất, điều này chứng tỏ rằng trong hai tháng nay hắn được sự kỳ ngộ.

- Chiếu theo sự suy đoán của bọn Thái Chân Tử, địa điểm kỳ ngộ nọ chẳng phải chính là Hỏa Dung Cốc cách Hồ Lô bảo chẳng bao xa đó ư?

Vậy thì chính Khô Lâu Tẩu đã truyền võ công cho Nhạc Xương, đồng thời cũng chứng tỏ rằng Khô Lâu Tẩu vẫn còn tại thế và Khô Lâu Tẩu mới thực sự là hóa thân của Tiếu Diệu Âm Ma.

Nếu bắt sống được Nhạc Xương thu hồi Nguyên Châu Thiên niên độc xà, và thám thính hành, Quỷ Trảo Tử ta lãnh tụ thiên hạ võ lâm không còn bao xa nữa.

Lão suy nghĩ đến đây bất giác vui mừng khôn tả, đưa mắt quan sát tình hình xung quanh một phen, mới hay Nhạc Xương đã đánh cho mười mấy võ lâm đồng đạo té nhào trên đất, nhưng chỉ có vài người bị thương không có ai chết cả.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh cho rằng công lực của Nhạc Xương tiêu hao quá nhiều nên không thể phát huy oai lực của chiêu Đoạn Mạng Truy Hồn nữa, lão mừng thầm :

- Bây giờ không xuất thủ còn đợi đến bao giờ nữa? Há há há...

Quỷ Trảo Tử Quách Linh phá lên tràng cười điên cuồng đinh tai nhức óc, sau đó sử dụng thân pháp Độn Địa Súc ảnh lướt vào giữa sân.

Lão gầm hét một tiếng như sấm nổ :

- Chư bằng hữu hãy để lão phu đối phó hắn.

Mười mấy võ lâm đồng đạo nọ lùi ra sau hết, Quỷ Trảo Tử Quách Linh xòe hai bàn tay mười ngón ra, kêu sột vài tiếng tức thì mười móng tay bỗng nhiên dài ra bảy tấc, sắc bén như mũi kiếm nhọn đen thui.

Nhạc Xương thoạt nghe thấy tiếng kêu quái dị này bất giác ngẩn người trong giây lát.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh vốn là nhân vật số một trong phái độc đạo, toàn thân lão đều có độc, nhất là chất độc nơi móng tay lợi hại vô cùng, chỉ thấm vào chút ít là bỏ xác ngay, cho dù được thuốc giải độc của lão và giải cứu kịp thời cũng quyết phải mang thân tàn phế suốt đời không sai.

Sở dĩ lão dám đụng với Nhạc Xương chính vì cậy vào môn Độc Long Trảo này, thế nhưng lão cũng không dám khinh suất, mặc dù công lực hắn suy giảm, song hắn đã được chân truyền của Khô Lâu Tẩu vì thế lão cũng chưa dám mạo muội xuất thủ.

Hai người tụ thần chuyên tâm nhìn nhau một hồi lâu, không ai chịu xuất thủ trước.

Nhạc Xương đánh liền vài trận, đã đến lúc chân khí sa sút, may rằng hắn từng nuốt Nguyên Châu Thiên niên độc xà, nên trên mặt chẳng lộ ra kẻ hở tơ hào nào hết, hắn cấp bách thừa lúc đối phương chưa phát chiêu, vội thu nhiếp tâm thần vân công điều tức, đồng thời hắn cũng đoán rà rằng lão quái nhân xương xẩu gầy gò này ắt là nhân vật lợi hại nhất trong nhóm người đến dự đai hội hôm nay.

Hai bên giằng co một hồi lâu.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh bỗng nhiên gầm hét một tiếng, hai tay giao tréo, đảo mình thấp thoáng lao tới nhanh như chớp, tức thì có một cơn gió xoáy tanh hôi đen lù lù bổ vào đầu Nhạc Xương.

Nhạc Xương bỗng thấy đối phương phóng tới một luồng kình phong tanh hôi và mãnh liệt bất giác giật bắn người lên.

Hắn vốn không muốn khai sát giới nữa nên mới chưa hạ độc thủ với chúng đệ tử Võ Đang nhưng hắn biết rằng không giết Quỷ Trảo Tử Quách Linh, thì mình quyết phải bị đối phương giết, thế rồi Nhạc Xương gầm hét một tiếng, gom hết toàn bộ công lực tàn dư tấn công ra chiêu “Đoạn Mạng Truy Hồn”.

Kêu đùng một tiếng long trời lỡ đất!

Tức thì Quỷ Trảo Tử loạng choạng té lùi ra sau bảy thước liền, mặt mày tái mét chẳng còn chút sắc máu.

Nhạc Xương cũng đảo người loạng choạng vài cái.

Thoáng nhìn qua hình như Nhạc Xương chiếm thượng phong, thế nhưng thực ra hắn đã lực tận sức tàn không thể nào tiếp ứng chưởng lực của đối phương nữa, hắn suy nghĩ đến đây, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.

Quỷ Trảo Tử Quách Linh cũng bị oai lực một chưởng của Nhạc Xương làm giật mình tại chỗ, lão hớt hải nhủ thầm :

- Tiểu oa nhi này chiến đấu cả hai tiếng đồng hồ, thế mà công lực của hắn vẫn còn lợi hại mãnh liệt gớm.

Thế rồi hai người lại đứng giằng co tiếp.

Bầu không khí càng lúc càng trở nên khẩn trương, cả ngôi Cửu U Đế Quân miếu im phăng phắc chẳng gây ra tiếng động cỏn con nào hết.

Số võ lâm đồng đạo mục kích trận võ lâm quyết đấu hiếm thấy ở chốn giang hồ này thảy đều nín thở hết, tâm linh họ trở nên trầm trọng vô cùng!

Thình lình ngay lúc này...

Thái Chân Tử Chưởng môn Võ Đang và Thiết Phất thiền sư Chưởng môn Hoa Sơn chia ra hai bên phải trái từ từ tiến vào hiện trường, rõ ràng định liên thủ với Quỷ Trảo Tử Quách Linh cùng nhau diệt trừ Tiếu Diện Âm Ma.

Thế nhưng họ dừng lại giữa hiện trường không thế xuất thủ, họ định ngồi xem song hổ quyết đấu ư? Hay là có điều chi kiêng sợ?

Nhạc Xương đảo mắt xem tình thế trước mắt, hắn cho rằng thời gian giằng co càng lâu càng bất lợi cho mình, mặc dù Quỷ Trảo Tử Quách Linh kiêng sợ chiêu tuyệt học của mình và ngẩn người tại chỗ, do dự không dám xuất thủ tiếp, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài được bao lâu cả.

Một khi đối phương trông thấy kẽ hở là nguy thay, huống chi còn hai Chưởng môn nhân Võ Đang và Hoa Sơn đang đứng ở kế bên?

Hắn vốn có thể thi triển khinh công Mị Ảnh Si Uyên bỏ chạy là xong, nhưng hắn lại quan tâm đến sự an toàn của Bảo Bối đệ đệ.

Hắn suy nghĩ đến đây bất giác đưa mắt quan sát xung quanh một vòng, có lẽ Bảo Bối đang ẩn mình trong bóng tối góc điện, hình như chẳng phải chỉ có mỗi một mình y, mà có tới hai người, người đó là ai thế?

- Ta là Bảo Bối.

- Ta là Tiểu Oanh.

- Ồ! Tiểu Oanh! Thì ra ngươi đến từ Mãn Xuân viên, bản thiếu gia biết ngươi... Ê! sao ngươi lại mặc y phục nam nhân vậy?

- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì, ngươi có biết y là ai không?

- Ngươi hỏi thiếu niên đang đấu với Nhạc Xương ca ca ta đó ư?

- Đúng thế!

- Y là ai vậy?

- Y chính là Hồng Nữ!

- Hứ! Cũng lại ả hôi thối ấy.

- Ngươi nói chuyện sao mà khó nghe thế.

- Ta quen miệng nói như thế. Ồ! Các ngươi cũng bắt chước bọn này dựng cờ hiệu?... Nhưng tại sao lại viết rằng giết Nhạc Xương ca ca của ta ư?

- Ngươi không hiểu thật sao?

- Chỉ có con khỉ mới hiểu.

- Hứ! Nhạc Xương đã hiếp dâm Hồng Nữ.

- Xương ca ca chỉ chải đầu cho nàng thế thôi?

- Này Hắc Tiểu Tử! “Chải đầu” là tiếng lóng của giới ăn chơi tức là phá trinh các cô nương đấy, ngươi hiểu rồi chứ?

- Vậy thì có sao nào?

- Chao ôi! Sao ngươi nói dễ nghe thế. Người ta là con gái nhà lành cơ?

- Hay là gả phứt cho Xương ca ca đi, mẹ nó, Hồng Nữ có phước thật.

- Khéo suy nghĩ gớm?

- Xương ca ca là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, võ lâm đệ nhất đại anh hùng, có chỗ nào không xứng đáng với y đâu. Hứ! Bọn nữ nhân thối...

- Chớ mắng người như thế, nên biết rằng Hồng Nữ là một hiệp nữ.

- Con khỉ, hiệp nữ lại ở trong kỹ viện ư?

- Hồng Nữ cố nỗi khố tâm khó nói. A! Sao ngươi nói ngang thế?

- Chẳng thèm nói nhảm với ngươi nữa, rốt cuộc ngươi tìm ta có việc chi vậy?

- Nói thật cho ngươi nghe! Hãy bảo đại ca ngươi mau mau rời khỏi đây bằng không sư phụ phải giết hắn thật đấy, lúc nãy sư phụ nói rằng nếu xuất thủ lần nữa ắt phải cắt cổ nam nhân có lòng dạ cay độc ấy cho mà coi... ê! Nói cho ngươi hay luôn ta đã bái Hồng Nữ làm sư phụ rồi đấy

- Bây giờ Xương ca ca đang ở trong đám đông người, nếu có bản lĩnh cứ việc giết hắn đi.

- Thế nhưng sư phụ yêu hắn!

- Yêu hắn lại muốn giết hắn, chốn thiên hạ này làm gì có chuyện như vậy ư?

- Nếu sư phụ giết chết hắn, sau đó sư phụ cũng không muốn sống nữa!

- Tà môn thật, y cũng muốn chết sao?

- Này tiểu tử ngốc ơi! Giết hắn là để rửa mối hận thất thân, hết muốn sống là quyên sinh vì tình cơ, vì sư phụ đã xem hắn như là phu quân.

- Vậy thì không nên chết làm gì?

- Làm sao ngươi hiểu được nổi lòng của nữ nhân, hơn nữa ta cũng chỉ suy đoán thế thôi.

Bảo Bối sực nghĩ ra một việc nói :

- Ồ! Ta nhớ ra rồi!

- Bảo đại ca ngươi đào tẩu chứ gì?

Bảo Bối lắc đầu nói :

- Ngươi đoán sai bét rồi, đợi Xương ca ca giết sạch bọn lão tiểu tử nọ, lúc đó bảo Hồng Nữ ra so tài lần nữa, để Xương ca ca dạy cho y một bài học, sau đó mỗ ra mặt làm mai để cho họ được thân cận âu yếm với nhau.

Kêu bốp một cái!

Bảo Bối đang nổi hứng nói một hơi, thình lình lãnh một bộp tai đau điếng tức thì một bên má nóng bừng lên, y trố mắt nhìn kỹ mới hay người vừa tát y một bộp tai chính là Hồng Nữ, trông cặp mắt cô ta lạnh lùng khiếp sợ. Bảo Bối rùng mình lạnh toát mồ hôi, y chưa kịp lên tiếng thì Hồng Nữ đã phóng chỉ điểm vào huyệt đạo của y.

Hồng Nữ nghiến răng nói :

- Tiểu Oanh! Hãy giữ y lại, đợi lát nữa mới giải quyết họ Nhạc.

Cô ta vừa nói tới đây, bỗng nhiên nghe ba tiếng kêu đùng phá không nổi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.