Chương trước
Chương sau

- Chào bộ trưởng Tào!
Nhìn chủ tịch mặt trận tổ quốc Tào Thiên Sơn đang cười híp mắt đi vào, Diệp Trạch Đào cũng không rõ là Tào Thiên Sơn này làm sao mà tới rồi, dù sao cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy Diệp Trạch Đào vội vàng đứng dậy chào hỏi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, vẫn luôn muốn tìm cậu để hàn huyên, nhưng thấy cậu bận rộn thế này, liền không dám làm phiền, thế nào, hôm nay tôi mời, tìm chỗ nào đó chúng ta ngồi một chút nhỉ?
Tào Thiên Sơn mời mình ăn cơm!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bộ trưởng Tào đã mời đương nhiên là phải đi một chầu rồi!
Tào Thiên Sơn cười ha ha nói:
- Được, vậy là quyết định nhé, tan sở, là đi luôn nhé!
Sau khi nói địa điểm dùng bữa, Tào Thiên Sơn lại cười híp cả mắt đi ra ngoài.
Đặc biệt đến đây mời mình ăn cơm, thái độ này đúng là không tồi.
Diệp Trạch Đào nhìn Tào Thiên Sơn đi khuất, ngồi lại trầm tư suy nghĩ.
Tào Thiên Sơn này với mình qua lại không quá nhiều, hôm nay lại chạy đến đây mời mình ăn cơm, rốt cuộc đang có suy nghĩ gì đây?
Chẳng lẽ lại là kết giao bình thường?
Diệp Trạch Đào có phần không hiểu.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào dứt khoát không nghĩ nữa, đến lúc đó sẽ biết.
Lúc đang nghĩ sự việc Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Vệ Vũ Hinh gọi đến.
Vệ Vũ Hinh lúc này có một chút oán giận nói:
- Anh không thích gặp em?”
Nghe Vệ Vũ Hinh nói như vậy, Diệp Trạch Đào mới nhớ lại, lúc bản thân tới huyện Lục Thương, sau khi nảy sinh rất nhiều việc, chính bản thân không còn cách nào để phân thân nữa, thoáng cái bị hãm lại thành phố, thật đúng là vẫn chưa trở lại huyện Lục Thương thăm Vệ Vũ Hinh.
Thật ra, người phụ nữ này là người con gái Diệp Trạch Đào thích nhất, vội vàng nói:
- Anh cũng biết, anh bấy giờ rất bận, tạm thời thật sự là rất khó để trở lại huyện, anh cũng rất nhớ em.
Trong lời nói của Diệp Trạch Đào cũng lộ ra thứ tình cảm thiết tha với việc gặp Vệ Vũ Hinh

Lúc đầu có chút oán giận, lúc Vệ Vũ Hinh nghe thấy Diệp Trạch Đào nói cũng muốn gặp mình, thứ cảm xúc giận dỗi đó lập tức không còn nữa, dịu dàng nói:
- Em cũng biết anh bận, chỉ là nhớ anh thôi!
- Anh cũng vậy!
- Em mua một biệt thự ở tiểu khu Hoa Hải, bây giờ đang ở đó rồi, anh có thời gian không?
Dẫu sao thì cũng không giống tiểu thư mấy người Trịnh Tiểu Nhu, Vệ Vũ Hinh ít nhiều còn có chút ý tứ ngượng ngùng, hỏi nhỏ.
- Ở trong thành phố?
- Vâng.
Nghĩ đến còn lâu nữa mới mới tới giờ đi dự tiệc với Tào Thiên Sơn, ngọn lửa trong lòng liền bốc cháy, lập tức nói:
- Bây giờ anh tới đây!
- Vâng, em chờ anh!
Nghe đến đây, trong tiếng nói của Vệ Vũ Hinh lộ ra tình cảm vui sướng.
Ra khỏi văn phòng, Diệp Trạch Đào cũng không đi cùng thư kí, yêu cầu Phương Minh Dũng lái xe đến bên trụ sở chính phủ, rồi cho phép Phương Minh Dũng về nghỉ ngơi, một mình lái xe chạy tới tiểu khu Hoa Hải.
Đeo kính râm, đội thêm cái mũ lưỡi trai, lại hóa trang đi một chút.
Diệp Trạch Đào ngắm nghía tình trạng của mình trong gương, không chú ý thì rất khó nhận ra.
Bản thân cũng cười một cái, cách hóa trang mà Phương Minh Dũng truyền thụ thật là không tệ, có thủ đoạn này rồi, sau này đến bất cứ nơi nào cũng yên tâm hơn nhiều rồi!
Lúc vào tiểu khu Hoa Hải, Diệp Trạch Đào liền trông thấy Vệ Vũ Hinh đã sớm đứng chờ ở của bảo vệ rồi.
Ngồi vào xe của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh tỏ ra xúc động nói: “Ở đây an ninh rất tốt, em giúp anh làm một cái thẻ, lúc đó anh có thể trực tiếp đi vào.
Khi nhìn về phía Vệ Vũ Hinh, mặc dù nhìn thấy cô mặc một bộ áo bông nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình dáng xinh đẹp của Vệ Vũ Hinh.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, Vệ Vũ Hinh hạnh phúc trong lòng, nhỏ nhẹ nói:
- Biết anh sau này còn ở lâu trong thành phố, bố mua cho em ngôi biệt thự này, sau này có thời gian lại tới nơi này nhé.
- Bố em đâu?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ tới Vệ Hùng Phi.
Mỉm cười, Vệ Vũ Hinh nói:
- Gần đây, cha cùng Bí thư Thi của các anh rất hòa hợp, hôm nay cha mời ông ấy ăn cơm.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, Vệ Phi Hùng lạicũng là một người có thể làm việc. Nhanh như vậy đã cùng Thi Minh Cương tạo nên mối quan hệ thân thiết.
Xe chạy rất nhanh liền đến ngôi biệt thự của Vệ Vũ Hinh.
Không thể không nói biệt thự độc lập tỏ ra rất yên tĩnh, khi xe chạy đến nơi này, bên ngoài cũng có một chút quản chế, tuy nhiên biệt thự của Vệ Vũ Hinh sau khi cải tạo một chút. Chỉ nhìn thấy Vệ Vũ Hinh nhấn cái nút điều khiển từ xa, cánh cửa chính liền được mở ra, xe liền trực tiếp đi vào trong.
Nhìn thấy khi cánh cửa sau lưng một lần nữa hạ xuống Diệp Trạch Đào liền dừng xe tại cửa cổng.
- Bố nói anh về sau đến đây không tiện nên đặc biệt sửa lại biệt thự này, sau khi dừng xe có thể trực tiệp lên nhà, bên ngoài không thể thấy tình hình bên trong.
Diệp Trạch Đào thầm tán đồng cách làm việc của Vệ Hùng Phi, Vệ Hùng Phi thật là suy nghĩ rất chu toàn.
Vừa mới đi vào phòng Diệp Trạch Đào liền ôm chặt lấy Vệ Vũ Hinh.
Lúc này Vệ Vũ Hinh rõ ràng cũng vô cùng động tình, bị Diệp Trạch Đào ôm một cái liền rên rỉ lên một tiếng, hai tay cũng ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Thật sự mà nói, thời gian làm như thế này của hai người cũng không nhiều.
Vệ Vũ Hinh tuy rằng đã sinh một đứa bé nhưng vẫn tỏ ra vô cùng nhạy cảm.
Không có người làm ảnh hưởng, ở chỗ như thế này hoàn toàn có thể rất thoải mái.
Hai người không ai nói gì, lập tức ôm hôn nhau một cách mãnh liệt.
Diệp Trạch Đào là cũng là rất lâu rồi không gần phụ nữ, Vệ Vũ Hinh thì càng không cần phải nói.
Sau một nụ hôn thật sâu thật dài, hai người mới rời khỏi nhau, nhìn dáng vè hoàn toàn mê đắm của Vệ Vũ Hinh, cỗ dục hỏa của Diệp Trạch Đào cũng hoàn toàn bị kịch động.
Nhìn nhau, hai tay Vệ Vũ Hinh càng ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào
Lúc này, Vệ Vũ Hinh chỉ biết có ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lại là người cũng trải qua mấy người phụ nữ rồi, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Vệ Vũ Hinh trong lòng lại càng rung động. Cũng không để tâm nơi này là phòng khách, rất nhanh cởi bỏ quần áo của Vệ Vũ Hinh.
Biệt thự này tính bảo mật rất tốt, điều hòa không khí đã mở từ lúc nào, mặc dù bên ngoài lạnh nhưng bên trong lại ấm áp hợp ý người.
Y phục của Vệ Vũ Hinh nhanh chóng được cởi bỏ xuống.
Nhìn thân thể của người con gái đang nằm trong lòng mình không hề bị thay đổi bởi sinh một đứa con, Diệp Trạch Đào cũng vội vã trút bỏ quần áo của mình.
- Phòng ngủ ở lầu hai.
Vệ Vũ Hinh thẹn thùng nói một tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vệ Vũ Hinh, ham muốn của Diệp Trạch Đào đã sớm sung mãn lập tức trào dâng mạnh mẽ, cũng không có nhiều lời nữa, họ ngã xuống ngay trên tấm thảm dày ở phòng khách.
Dù sao cũng là người giàu có, tấm thảm trải trên nền phòng khách cũng thật mềm mại, hai người trên tấm thảm này rất nhanh tình cảm mãnh liệt lại dâng lên.
Trong phòng khách rộng rãi, hai con người trên chiếc thảm không ngừng quấn quýt lấy nhau.
Thân thể mềm mại đang quấn lấy nhau, những kích thích mạnh mẽ làm cho ham muốn của hai người hoàn toàn nổ tung.
Tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ngập khắp căn phòng.
Những cảm xúc kìm nén lâu nay của Diệp Trạch Đào rất nhanh vỡ òa ra.
Cùng với những luật động, nhìn thân hình người phụ nữ đang như điên cuồng, Diệp Trạch Đào như muốn đem tất cả tình cảm của mình trao cho cô ấy.
Cũng không biết đã qua bao lâui, sau những động tác mãnh liệt một hồi của Diệp Trạch Đào, hai người mới ôm chặt lấy nhau,cùng nhau thở gấp gáp.
Nghỉ ngơi một lúc, nhìn thấy thân thể như mềm nhũn ra, Vệ Vũ Hinh một chút cũng không thể động đậy được, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy như kích thích chính mình.
Ôm lấy Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào nói:
- Hay là chúng ta lên giường nhé.
Liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh âu yếm nép vào ngực Diệp Trạch Đào nói:
- Xem anh gấp gáp chưa kìa!
Diệp Trạch Đào cười lớn một tiếng, thật nhanh ôm lấy Vệ Vũ Hinh lên lầu, đưa vào trong phòng ngủ lớn.
Nằm trên chiếc giường lớn, Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Sao em lại làm cái giường lớn như vậy?
Liếc mắt sang nhìn Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh nói:
- Tiểu Nhu bảo em làm như vậy, cô ấy nói thi thoảng cũng sẽ đến đây chơi.
Nghe câu nói này, trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào lộ ra ánh nhìn kì lạ.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh vuốt ve cái đó nói:
- Đừng có nghĩ gì nữa.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.

Diệp Trạch Đào bất chợt lại có ham muốn, một lần nữa lại lại tiến vào trong thân thẻ của Vệ Vũ Hinh, rất nhanh sau đó, cảnh tượng vừa diễn ra ở phòng khách lại một lần nữ tái diễn.
Toàn bộ thân thể của mình nằm nép gọn trong ngực của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh nói:
- Trạch Đào, em rất hạnh phúc.
Diệp Trạch Đào biết ý nghĩ của Vệ Vũ Hinh, người phụ nữ này đúng là không phải hạng tranh dành danh lợi, cho tới nay chính là người phụ nữ gia đình tốt, có tất cả như ngày hôm nay, nhìn dáng vẻ của cô ấy thì biết, cô ấy đã sống rất tốt.
- Anh cảm thấy rất có lỗi vói em , có lỗi với con.
Nói đến con, Diệp Trạch Đào lại hỏi:
- Con vẫn khỏe chứ?
- Xem anh kìa, con không có ở đây.
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, bản thân mình đúng là thay đổi quá nhiều rồi, trước kia, lúc mới bắt đầu làm việc, là một người đơn thuần như thế, chỉ muốn tìm một người phụ nữ cùng chung sống cuộc sống bình yên thanh đạm là được rồi. Nhưng từ khi tham gia quan trường đến nay, tất cả những ý nghĩ này đã có sự thay đổi, cũng không biết sau này còn những biến đổi như thế nào nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Trạch Đào Vệ Vũ Hinh thở dài nói:
- Trạch Đào à, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, bố nói qua cho em biết tình hình của anh, bố cũng nói, anh là người giang hồ, thân bất do kỉ, con trai mà, thời gian vui đâu chơi đấy chiếm đa số, chỉ cần trong lòng anh có hai mẹ con em là được rồi!
Nghe những lời này của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào càng ôm chặt Vệ Vũ Hinh trong lòng, người phụ nữ tốt như thế đi đâu để tìm nữa đây!
- Thật ra, em cũng biết tình hình của bố, bố bên ngoài cũng có người phụ nữ khác, cũng là thói quen mà!
Vệ Vũ Hinh lại nói một câu như vậy.
Nhìn Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào nói:
- Em không để bụng ư?
- Em có để bụng thì cũng làm thế nào được, bản thân em cũng là tình huống của Tiểu Tam!
Nói đến đây, Vệ Vũ Hinh liền mỉm cười.
Tuy rằng Vệ Vũ Hinh Tự xưng là Tiểu Tam, Diệp Trạch Đào cũng không nhận thấy vẻ mặt gì là không bằng lòng của Vệ Vũ Hinh, tỏng lòng đối với suy nghĩ của người phụ nữ này có quá nhiều điều không hiểu.
Diệp Trạch Đào từng chứng kiến một điều tra, nghe đâu đã từng có người có một lần tiến hành điều tra khảo sát đường phố với rất nhiều cô gái, trong cuộc điều tra đó đưa ra hai người đàn ông, một người đàn ông xuất sắc trên mọi lĩnh vực nhưng rất nghèo, người kia bình thường, nhưng người này lại có rất nhiều tiền. Hỏi các cô gái cuối cùng họ sẽ lấy ai? Kết quả là các cô gái rất ngạc nhiên, phần lớn các cô gái đều tỏ ra rằng họ sẽ lấy anh chàng nhiều tiền.
Đột nhiên trong đầu lại xuất hiện loại nội dung này, Diệp Trạch Đào lại nhìn ngắm Vệ Vũ Hinh, trong bụng đang nghĩ, Vệ Vũ Hinh rất giàu có, ngược lại mình thì không, sự tình này sao lại trái ngược như thế?
Vệ Vũ Hinh cũng không nghĩ trong đầu Diệp Trạch Đào lại hiện lên những thứ như thế, tâm trạng trong lòng lại rất tốt, nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh nhìn xem đồ đặc trong ngôi nhà này, nếu không vừa ý, em sẽ làm lại mới một chút, à đúng rồi, nghĩlà anh có thể thường xuyên đến đây được, em còn đặc biệt học làm những món ngon, đợi lát nữa, em sẽ nấu cho anh vài món ngòn nhé!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.