Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Ôn Phương, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm thở dài, cuối cùng bản thân mình đã không thể nhẫn nhịn được! Thở dài thì thở dài, đã làm việc này rồi Diệp Trạch Đào cũng không có ý hối hận. Ôn Phương tự mình lái xe đến đây. Nhìn theo xe của Ôn Phương dời đi, Diệp Trạch Đào đứng đó suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Nghĩ đến chuyện bản thân mình đã cầm được cuốn sổ trong tay. Cuốn sổ này rõ ràng là một hung khí giết người, nhất định phải dùng khi vào thời điểm thích hợp. Nếu như tùy tiện dùng nó thì với thế lực hiện tại của Tôn Dương Quân, sẽ không đạt được kết quả gì của hung khí này. Diệp Trạch Đào suy xét lại toàn bộ tình hình, cho rằng hiện tại nếu đã xảy ra chuyện của Tôn Lâm rồi thì tạm thời chưa cần dùng đến cuốn sổ này. Cứ chờ xem cấp trên sẽ có thái độ với Tôn Tường Quân thế nào rồi hãy tính. Dần dần được tiếp xúc với những chuyện của cấp trên, đối với những nhân vật như Tôn Tường Quân thì những chuyện như thế này không ảnh hưởng gì mấy đến gã. Đến lúc có thể sẽ đẩy sang con trai gã, làm ra chuyện này rồi, không những không tốt cho bản thân mình mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của xã Xuân Trúc. Nếu Tôn Tường Quân đã kích vào, thì để xem cấp trên tỏ ý như thế nào đã. Tôn Tường Quân nếu sai sót thì tất nhiên là sai sót đường lối. Từ thái độ của Điền Lâm Hỉ có thể cảm giác thấy, có một số người không dám làm gì Tôn Tường Quân cả. Cẩn thận cất cuốn sổ đó đi, Diệp Trạch Đào quay trở về trường Đảng. Hôm qua đã có một trận mây mưa với Ôn Phương. Hôm nay là chủ nhật, nên trong trường không có mấy người. Diệp Trạch Đào để cuốn sổ đó vào trong thùng đồ của mình, khóa cẩn thận, như vậy mới cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi ăn trưa xong, Chử Hướng Tiền đột nhiên thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi bên đó để đọc sách. Chử Hướng Tiền hỏi một cách quan tâm: - Trạch Đào, chuyện hôm đó là thế nào thế? Liếc nhìn Chử Hướng Tiền một cái, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm kêu khổ, chuyện đó làm sao mà Chử Hướng Tiền lại có thể thăm dò được nhỉ, chắc chắn biết là không có chuyện gì xảy ra, y chỉ giả vờ biết chuyện mà thôi. Đang muốn bọn họ đến làm nên chuyện nên Diệp Trạch Đào cười nói: - Chuyện thú vị lắm, ai cũng không ngờ tên Tôn Lâm kia lại là một kẻ lừa dối. Có lẽ Cục Công an đang đau đầu vì chuyện này lắm đây! Chử Hướng Tiền ngạc nhiên nói: - Không thể nào chứ, dám giả mạo con trai của Tôn Tường Quân! Diệp Trạch Đào cười nói: - Chuyện trên thế gian này làm sao mà hiểu hết cho được. Nào ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì! - Đúng là như vậy!
Chử Hướng Tiền vừa nói vừa ra vẻ đang suy nghĩ. Nói thật bọn họ đối với người đã đắc tội với con trai Tôn Tường Quân cảm thấy không yên tâm. Mấy ngày hôm nay bọn họ đều quan tâm đến chuyện này, sau đó thấy không có chuyện gì to tát xảy ra, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ lại nghe thấy Diệp Trạch Đào nói lại chuyện giả mạo, Hỗ Chử Hướng Tiền lại nghĩ cái cậu Lăng Vĩ kia đã đắc tội rồi, ai biết một Phó Giám đốc Sở sẽ xử lý vụ giả mạo này như thế nào chứ. Nhất định phải lợi dụng chuyện này một chút mới được. Hàn huyên vài câu, Chử Hướng Tiền liền vội vàng rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng dáng vội vàng của Chử Hướng Tiền, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ tươi cười. Điều hắn muốn chính là như vậy, có vài người như thế này làm loạn lên, hắn tin, chắc chắn chuyện bé sẽ xé ra to. Chử Hướng Tiền vừa đi không lâu, thì Tào Tâm Dân gọi điện thoại tới. Hiện tại Tào Tâm Dân rất quan tâm đến Diệp Trạch Đào, có cơ hội đương nhiên là gã tóm ngay. Điện thoại vừa thông, đã nghe Tào Tâm Dân nói: - Chủ tịch huyện Diệp có thời gian không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một chút! Diệp Trạch Đào đang hy vọng có thể có được mối quan hệ như vậy ở tỉnh với Tào Tâm Dân. Có người trong hệ thống Công an rồi thì sau này làm việc gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều. - Cục trưởng Tào cứ nói địa điểm, tôi sẽ qua đó. Diệp Trạch Đào hồ hởi đáp lại. Tào Tâm Dân vừa nghe thấy liền mừng rỡ: - Chủ tịch huyện Diệp, tôi đang ở gần trường Đảng của cậu. Thế này nhé, để tôi qua đón cậu. Diệp Trạch Đào liền hiểu, Tào Tâm Dân đang đứng ngoài đó gọi điện thoại vào, liền vội nói: - Được, tôi ra ngay. Vừa ra đến cổng trường, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay ở cửa. Tào Tâm Dân đã mở cửa xe và đang bước xuống. - Đã để Cục trưởng Tào đợi lâu rồi! Diệp Trạch Đào tiến lên phía trước bắt tay với Tào Tâm Dân. Hai tay Tào Tâm Dân nắm lấy tay của Diệp Trạch Đào nói: - Tôi cũng vừa đến, mau lên xe đi! Hai người bước vào trong xe, Tào Tâm Dân đích thân lái xe đi. Trong xe hai người cũng chỉ nói vài câu chuyện vặt. Đi được một đoạn không xa, thì xe dừng lại trước cửa một nhà hàng vô cùng sang trọng. - Chủ tịch huyện Diệp, món ăn ở nhà hàng này ngon lắm. Tào Tâm Dân dừng xe lại, đi trước dẫn đường cho Diệp Trạch Đào. - Cục trưởng Tào, đã sắp xếp xong rồi ạ! Một người thanh niên ra dáng ông chủ cung kính nói với Tào Tâm Dân. - Ừ, có thể mang đồ ăn lên được rồi. Tào Tâm Dân vừa đi vừa giới thiệu cho Diệp Trạch Đào biết về tình hình của nơi này. Người thanh niên kia đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Trạch Đào, y có vẻ rất hiếu kỳ. Tào Tâm Dân là một người rất có quyền thế, thế mà sao trước mặt cậu thanh niên này lại có vẻ cung kính như thế nhỉ. Chắc chắn cậu thanh niên này là một nhân vật cỡ bự! Ngồi trong căn phòng được sắp xếp riêng, Tào Tâm Dân nói: - Chủ tịch huyện Diệp, nói thật, tôi đã biết cậu từ lâu rồi. Xã Xuân Trúc là một nơi nghèo như thế mà cũng có thể có được một cục diện như ngày hôm nay. Tào Tâm Dân tôi từ xưa đến nay ít khi khâm phục ai, nhưng lần này thật sự tôi rất khâm phục cậu!
Diệp Trạch Đào khiêm tốn nói: - Tôi cũng chỉ làm những việc nên làm thôi mà. Chứ đâu như những người cảnh sát các anh, lúc nào cũng đội mưa, đội gió, xông pha chốn nguy hiểm. Tôi mới là người đi khâm phục chứ. Giơ cao chén rượu lên, Tào Tâm Dân nói: - Chủ tịch huyện Diệp, những lời này của cậu đã nói hộ tâm tình của anh em cảnh sát chúng tôi rồi. Cậu đúng là rất hiểu bọn tôi. Vì câu nói ấy, tôi thay mặt anh em cảnh sát kính cậu một ly! Diệp Trạch Đào đành phải cạn chén. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tào Tâm Dân nói: - Hôm nay cho mời Chủ tịch huyện Diệp đến đây, chính là muốn nói với Chủ tịch huyện Diệp một chút về tình hình tiến triển của chuyện đó. Ai dà, chúng tôi cũng không ngờ sự việc lại càng ngày càng phức tạp lên như thế! Như hôm nay, đột nhiên có một tổ chuyên án đến Sở công an tỉnh, đem người giả mạo đi rồi. Chuyện này giờ đây đã tuột ra khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi rồi. Chủ tịch huyện Diệp à, tôi cũng không biết nên làm như thế nào mới được! Diệp Trạch Đào nói: - Thế thì không còn liên quan đến Cục trưởng Tào nữa rồi. Tôi tin là xảy ra chuyện này, tỉnh cũng sẽ rất chú ý. Lắc đầu thở dài, Tào Tâm Dân cười méo mó: - Trên thế gian này đúng là chuyện gì cũng có, chỉ một tên giả danh thôi mà cũng khiến cho Phó Giám đốc sở biến thành như thế. Lần này Phó Giám đốc sở Lăng đúng là thảm rồi! Diệp Trạch Đào rất hiếu kỳ với chuyện này, nên hỏi: - Phó Giám đốc sở Lăng sao lại dễ dàng đi tin người thế? Tào Tâm Dân nói: - Tên giả mạo kia tên là Dương Tam Trúc. Mấy năm trước thường xuyên lân la đến các bệnh viện để lừa tiền bệnh nhân. Y sử dụng thủ đoạn truyền thống, đó là bày tỏ sự quan tâm đến người bệnh trước, nói muốn tiến hành viện trợ. Sau đó khi đã lấy được lòng tin của họ rồi thì tìm cách lừa tiền của họ bỏ trốn. Sau khi bị bọn tôi bắt, vì số tiền đi lừa ấy cũng không lớn lắm, nên bị tuyên án ngồi tù 2 năm, sau đó không ai để ý đến y nữa. Không ngờ sau khi ra tù, tính tình không thay đổi, lần này lại làm lớn chuyện lên nữa chứ! Diệp Trạch Đào luôn căm thù đến tận xương tủy chuyện đó, khi nghe đến lừa tiền chữa bệnh của bệnh nhân thì hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cảm khái nói: - Khung hình phạt của nước ta phải gia tăng hơn trong phương diện này mới phải. Đừng thấy số tiền lừa nhỏ bé, nhưng nó sẽ sản sinh những ảnh hưởng rất xấu. Đối với những hành vi như thế phải xử phạt thật nặng. Nhất định phải làm thế nào cho bọn chúng hiểu nếu làm những chuyện như vậy sẽ bị tù mọt gông! Tào Tâm Dân cũng tán đồng: - Nói đúng lắm, chẳng hạn như những người vi phạm nghiêm trọng đến ranh giới đạo đức, hành vi của bọn họ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Toàn xã hội chúng ta hiện nay đang nảy sinh nhiều vấn đề về đạo đức, tôi nghĩ chắc chắn có liên quan nhiều đến chúng! Nghe thấy những lời nói đó của Tào Tâm Dân, Diệp Trạch Đào cảm thấy có cảm tình hơn với gã, cảm thấy con người này cũng có ít nhiều điểm tốt. - Có một số người vốn hay làm chuyện tốt, chẳng hạn khi thấy người lớn chẳng may ngã, họ sẽ đến và đỡ dậy. Ngược lại có người lại lừa bịp tống tiền, có người làm giả, có người nợ mãi không trả. Những chuyện này đã không còn là chuyện nhỏ nữa. Nó đã liên quan đến vấn đề lớn trong phương diện đạo đức xã hôi rồi. Đối với những hành động này, nhà nước đáng lẽ phải áp dụng biện pháp mạnh, cứng rắn. Bắt được tên nào rồi thì phải làm cho tên đó không có ngày mở mặt nữa! Khi nói những lời này, sắc mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí. Trông thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào như vậy, không ngờ Tào Tâm Dân lại nảy sinh một sự kính sợ. Gã cảm thấy cái tay Diệp Trạch Đào này hoàn toàn là một nhân vật sắt đá. Trẻ tuổi như vậy mà đã làm phó Chủ tịch huyện rồi, quả nhiên là lợi hại! Tào Tâm Dân lại càng quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn, bản thân hắn lại có năng lực. Theo như những gì gã biết thì ở xã Xuân Trúc hắn lại lập nên một chính tích khổng lồ. Với những bước đệm như vậy, gã tin là cậu thanh niên trẻ tuổi này nhất định còn tiến xa.
- Phó Chủ tịch huyện Diệp, cậu nói đúng lắm. Nước ta đúng là phải đẩy mạnh hơn nữa, cứng rắn hơn nữa trong lĩnh vực này! Nói đến đây, Tào Tâm Dân nói tiếp: - Phó Chủ tịch huyện Diệp, cậu thấy chuyện của Dương Tam Trúc thế nào, chúng tôi nên làm cái gì? Đây là một kiểu thăm dò, Tào Tâm Dân cũng muốn biết một chút ý tưởng của Diệp Trạch Đào. Tào Tâm Dân cảm thấy, Sở Công an tỉnh nhanh chóng cho phái đến một tổ chuyên án đến nhất định có liên quan đến Diệp Trạch Đào, rất có khả năng đó chính là kết quả do Diệp Trạch Đào vận động mà nên. Diệp Trạch Đào hỏi: - Chỗ Dương Tam Trúc có gì mới không? Vốn không muốn hỏi câu này, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tào Tâm Dân, Diệp Trạch Đào lại cất tiếng hỏi. - Chúng tôi đã cho khám xét nơi ở của Dương Tam Trúc, cuối cùng cũng tìm được con dấu và một số thứ linh tinh. Tên Dương Tam Trúc lần này đúng là đã kỳ công bỏ ra nhiều công sức. Cũng không hiểu sao lại y lại biết được chuyện của Tôn Lâm, mà lại dám giả mạo nữa chứ. Mà cũng không biết chừng con dấu và mấy thứ kia có khả năng cũng là đồ thật. Đương nhiên do thời gian gấp gáp quá nên chúng tôi chưa kịp giám định. Tôi tin là Sở Công an tỉnh sẽ tiến hành nghiệm chứng. Diệp Trạch Đào cũng không rõ cuộc điện thoại mà hắn gọi cho Ninh Quân lại có thể xảy ra chuyện như thế này. Bây giờ đúng như Điền Lâm Hỉ nói, những việc mình có thể làm chỉ là đứng nhìn. Những chuyện của cấp trên tạm thời mình không đủ tư cách để can thiệp vào. Cứ để bọn họ đấu đá nhau đi! - Cục trưởng Tào, lần này lên tỉnh, được quen biết anh tôi thật sự rất vui. Cảm nhận được lòng thiện ý của Tào Tâm Dân, nên Diệp Trạch Đào cũng nói vậy. Tào Tâm Dân quả nhiên rất vui, vỗ ngực nói: - Phó Chủ tịch huyện Diệp, sau này chúng ta là anh em. Tào Tâm Dân tôi chẳng có năng lực gì, chỉ cần khi câu lên tỉnh, cứ có việc gì liên quan đến Công an bọn tôi, thì cứ gọi. Diệp Trạch Đào cười nói: - Sau này khó mà không phải nhờ sự giúp đỡ của ông anh! Sự xưng hô như thế khiến cho Tào Tâm Dân cảm thấy vô cùng thích thú. Gã hiểu sự nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]