Hai người cứ như vậy trò chuyện một cách say sưa, dần dần bắt đầu nói đến một số chuyện có nhiều ẩn ý, thái độ của hai người đều ít nhiều có chút xao động. Dù sao sự việc cũng đã như vậy, lại thêm lý lẽ của lão Điền tác động mạnh đến Diệp Trạch Đào, khi nói chuyện trong điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu không biết vô tình hay cố ý, trong từng lời nói có chỗ úp mở khó hiểu, tình huống như vậy nếu như trước đây, Diệp Trạch Đào có thể sẽ không nói tiếp nữa, nhưng hiện tại cũng có một ý tưởng phóng túng, cũng hùa theo trả lời một hai câu hỏi. Một câu đi hai câu lại, trong lời nói của hai người đang bộc lộ nhiều điều mập mờ, làm cho Trịnh Tiểu Nhu càng nói chuyện càng hứng thú cực độ. Diệp Trạch Đào khi nói chuyện như thế này, mới cảm thấy trong lòng mình rất là thoải mái, mọi sự bực dọc dường như cũng tan biến đi, chỉ còn lại sự trò chuyện mang tính chất rất nhẹ nhàng. - Trạch Đào, anh cứ mạnh dạn mà làm, không thể làm gì được anh đâu? Cùng lắm là đổi đến nơi khác thôi, hết đường rồi, em sẽ giúp anh lo liệu! - Về điểm này thì không cần, anh tin vào bản thân mình! Tâm tình của Diệp Trạch Đào cũng tốt hơn nhiều rồi, trong lòng đều tràn ngập ý chí chiến đấu, trong Huyện xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với bản thân thì đây giống như một cơ hội. - Anh là cừ khôi nhất! Em biết rồi! - Uhm, em cứ biết thế đi. Lời nói của hai người lại có chút mờ ám. Trong lúc đang nói chuyện thì nghe thấy Ôn Phương đang ở bên ngoài gọi lớn. Thấy Ôn Phương đích thân đi kiếm mình, Diệp Trạch Đào đành gác lại cuộc trò chuyện với Trịnh Tiểu Nhu. Sau thi kết thúc cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng có chút sững sốt, bản thân mình tại làm sao lại nói với Trịnh Tiểu Nhu những điều không nên nói đó? Nghĩ đến tất cả những lời này, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy sắc mặt mình rốt cuộc là tại sao lại như thế, trước kia vốn dĩ không có chuyện này, bây giờ không ngờ lại phóng khoáng như vậy. Nghĩ đến những lới nói đó của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào vẫn không tránh khỏi giật mình, lời nói của Điền Lâm Hỉ lẽ nào lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Hẳn không phải là do sức ảnh hưởng những lời nói này cùa Điền Lâm Hỉ mà ngay chính bản thân anh ta đã là một người như vậy rồi. Có một số việc có thể học tập được, nhưng cũng có những việc phải do chính bản thân mình nắm chắc. Trên mặt Diệp Trạch Đào bắt đầu trở nên nghiêm trọng, một số việc của người khác cũng không đủ khả năng tiếp nhận toàn bộ, mà tư tưởng của bản thân mình phải tự hình thành mới được! Tuy rằng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tâm trạng Diệp Trạch Đào lúc này ngược lại rất là tốt.
Khi mặc xong quần áo và đi ra cửa, đã nhìn thấy Ôn Phương đang lo lắng đứng bên ngoài. Sau khi mời Ôn Phương vào phòng, Diệp Trạch Đào bèn hỏi: - Bí thư Ôn, có chuyện gì sao?
- Gọi điện thoại cho anh lúc nào cũng báo bận máy, còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì? Nhớ lại lúc nãy mình và Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện khá là lâu, Diệp Trạch Đào mới nói: - Vừa nói chuyện với một người bạn! Ôn Phương mỉm cười nói: - Không phải là nói chuyện củng Mộng Y đấy chứ, nói chuyện lâu như vậy mà vẫn không thấy ngưng! Diệp Trạch Đào cười cười, sau đó mới nói: - Xem cô vội vã chạy đến đây, chắc có chuyện gì quan trọng lắm đúng không? Ôn Phương nghiêm túc nói: - Anh cũng biết rồi đấy, lần này Ủy ban kỷ luật thành phố cử ra một tổ công tác đến huyện Thảo Hải. Khi tổ công tác này đến điều tra, thì tiếp nhận được đơn tố cáo của quần chúng nhân dân, nói là tổng giám đốc tài chính của công ty Miêu Phong là Hoàng Vỹ đã chết do người ta hãm hại, hiện nay cục cảnh sát đang tiến hành điều tra. Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Ôn Phương hỏi: - Bị kẻ xấu hãm hại ư? Ôn Phương trả lời: - Cái chết của Hoàng Vỹ khiến cho tình hình ngày càng thêm phức tạp! Diệp Trạch Đào đương nhiên là hiểu rõ mức độ phức tạp của sự việc này. Nếu nói trước đây công ty Miêu Phong tồn tại nhiều vấn đề, vẫn chưa có động chạm đến luật pháp, bây giờ đã chết một người, tình hình trong huyện trước đây vốn đã phức tạp giờ lại càng thêm rối rắm. Rốt cuộc là ai đã ra tay giết chết Hoàng Vỹ? Hay là Hoàng Vỹ đã nắm được trong tay những chứng cứ quan trọng? Ôn Phương hiện tại là vì lo lắng cho Thôi Vĩnh Chí, vốn dĩ còn có một ít vấn đề của Thôi Vĩnh Chí, bây giờ gặp chuyện này, muốn không lôi cuốn sự chú ý cũng khó! Thôi Vĩnh Chí còn đủ khả năng giữ chức vị hay sao? Đây là chuyện mà Ôn Phương quan tâm nhất. Sau khi nghe được tin tức, Ôn Phương trước tiên chạy tới nói cho Diệp Trạch Đào biết. Phức tạp rồi đây! Huyện Hải Thảo hiện giờ thật là một nơi thị phi! - Trạch Đào àh, làm sao bây giờ? Ôn Phương tâm trí rối loạn hỏi. - Xảy ra chuyện như vậy, cho dù là Thôi Vĩnh Chí không phạm pháp, thì anh ta cũng khó mà được giữ lại ở Hải Thảo. Nếu như Thôi Vĩnh Chí thất thế rồi, tình hình của Hải Thảo tất nhiên sẽ có một dáng vẻ khác, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Phương vô cùng lo lắng. Cô ta cảm thấy bây giờ chỉ có Diệp Trạch Đào mới có khả năng xử lý việc này, dựa vào bất cứ người nào cũng không đáng tin cậy. Có Điền Lâm Hỉ khơi thông, một vài khúc mắc trong lòng của Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng được đả thông, nhìn thấy sự việc này xảy ra như vậy, đôi mắt Diệp Trạch Đào như lóe sáng, muôn mặt hỗn loạn ở chốn quan trường cùa Hải Thảo cũng không hoàn toàn là cái gì đó bất lợi, chỉ cần triển khai hoạt động được là tốt, chắc chắn cũng có lợi để dành lấy. - Sự việc trong Huyện chúng ta cho dù muốn xen vào cũng không được, chỉ yên lặng mà quan sát diễn biến mà thôi! Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương nói. Ngao ngán thở dài, Ôn Phương nói: - Cũng chỉ có thể như thế thôi, ôi, thật không biết phải làm thế nào nữa, Huyện Thảo Hải này tại sao lại có lắm chuyện phiền phức thế không biết! Trạch Đào, tối nay em muốn đến Huyện một chuyến, mọi công việc trong xã anh theo sát hơn một chút nhé. Nhìn thấy Ôn Phương gấp gáp muốn đi lên Huyện dò hỏi tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào mới nói: - Những việc trên huyện tôi cho rằng tốt nhất nên ít can thiệp, trong sự việc này có liên quan đến các lãnh đạo cấp cao trên thành phố nữa. Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể nói đến đây, hắn càng lúc càng có cảm giác, sự việc của Huyện Thảo Hải cũng không tiến hành đơn giản như vậy. Ôn Phương cũng không nghĩ đến chuyện này, khi nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, trong lòng cũng thấy sợ, cứ nghĩ đến tính khả năng của việc này, cô ta liền phát hiện bản thân mình bởi vì bối rối mà loạn cả lên. Gật nhẹ đầu Ôn Phương mới nói: - Em chỉ đi xem thử thôi. Ôn Phương vừa mới đi khỏi, điện thoại của Phương Di Mai cũng vừa đúng lúc gọi đến. Trong khoảng thời gian Phương Di Mai vẫn luôn ở trong thị trấn của huyện, đối với tình hình của thị trấn biết được rất nhiều chuyện, khi điện thoại đã được kết nối, Phương Di Mai mới nói: - Chủ tịch Diệp, trong Huyện xảy ra chuyện lớn rồi! Phương Di Mai cũng rất thông minh, bất luận là khi có người hay không có người, cô ta xưng hô với Diệp Trạch Đào rất là quan cách, đây cũng khiến cho người ta không có cách nào nhìn ra được tình riêng giữa cô và Diệp Trạch Đào. - Về cái chết của Hoàng Vĩ àh? Diệp Trạch Đào hỏi. Không ngờ là Diệp Trạch Đào cũng đã biết rồi, trong lòng Phương Di Mai nghĩ thầm, tốn một chút thời gian để thẩm tra tình hình, thế mà Diệp Trạch Đào đã biết trước rồi, quả nhiên là có người bí mật sau lưng mà. - Đúng là như vậy, Hoàng Vĩ là tổng giám đốc tài chính của công ty Miêu Phong, ông ta biết được rất nhiều chuyện của công ty. Lần trước Hoàng Vĩ mất tích, mọi người cho rằng ông ta chạy khỏi Huyện Thảo Hải, lần này không biết sẽ như thế nào, đột nhiên phát hiện ra ông ta chết trong tiểu khu ở ngoại thành của Huyện. Người của cảnh sát đang tiến hành điều tra, àh, tổ công tác của Ủy Ban Kỷ Luật Thành Phố cũng hỏi qua vấn đề này, bởi vì tổ công tác của Ủy Ban Kỷ Luật Thành Phố vùa mới điều tra ra được nơi ở của Hoàng Vĩ lúc chết, thì Hoàng Vĩ đã chết rồi. Diệp Trạch Đào đối với tổ công tác của Ủy Ban Kỷ Luật Thành Phố cũng cảm thấy có chút hứng thú, họ điều tra những việc này một cách nhanh chóng, đây có thể nói rõ rằng, tổ trưởng phụ trách tổ công tác có một vài phương pháp! - Làm việc nên cẩn thận một chút, nếu không có những chuyện gấp gáp khác thì trở về xã đi. Phát hiện ra tình hình phức tạp ở trong Huyện, Diệp Trạch Đào vẫn lo lắng cho Phương Di Mai sẽ vì những chuyện này mà bị liên lụy, liền nhắc nhở một câu. Phương Di Mai dường như cũng cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Trạch Đào nên cũng nhỏ nhẹ nói: - Anh yên tâm, hiện nay cục diện ở trong Huyện rất có lợi, em đem một vài thứ đến chỗ ông Bành, tin rằng ông ta sẽ sử dụng! Diệp Trạch Đào than thầm một tiếng, xem ra lực lượng của Phương Di Mai ở trong thị trấn cũng không thể xem thường được, người phụ nữ này rất biết quan hệ, có lẽ cô ấy còn có một vài đàn em cũng khó nói. Rốt cuộc là đưa cái gì cho Bành Học Vân vậy nhỉ? Diệp Trạch Đào thoáng nghĩ ngợi chắc chắn là những thứ không có lợi đối với Triệu Vệ Giang, Phương Di Mai dường như muốn lật đổ Triệu Vệ Giang! Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân mình càng phải nỗ lực hơn mới phải, không thể ngay cả một người phụ nữ cũng thua kém hay sao. Điện thoại của Tiểu Phương ở bên đây vừa gác máy thì lại có điện thoại của Thường Quang Minh.
Thường Quang Minh nói: - Chủ tịch Diệp, có tiện nói chuyện không? - Anh nói đi! Biết đối phương chắc chắn sẽ có một vài thứ gì đây. Thường Quang Minh nói: - Chủ tịch Diệp, chắc hẳn anh cũng đã biết sự việc xảy ra ở trong Huyện rồi, tôi có được một tin tức. Tổ công tác của Ủy Ban Kỷ Luật Thành phố lần này không đơn giản đâu nhé. Trong lúc cần điều tra cũng không hạn chế những tin tức truyền ra từ Thảo Hải, bọn họ có tính đả kích rất cao, họ đang điều tra những vấn đề tham ô khi sửa chữa con đường Hắc Thảo! - Tại sao lại dẫn đến chuyện sửa đường vậy? Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có một chút hoài nghi, con đường quốc lộ từ Thảo Hải thông qua thành phố Hắc Lan gọi là đường Hắc Thảo, lúc đó tiền vốn là từ trên tỉnh rót cuống để tiến hành thi công. Nhưng mà con đường này từ sau khi sửa xong thì ngày nào cũng xảy ra vấn đề, sửa xong đường cũng được hai năm rồi, tại sao bây giờ lại lật lại chuyện này nữa! Có thể cũng biết những nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Thường Quang Minh lại nói: - Chủ tịch Diệp, là thế này, lúc đó khi sửa đường. Người phụ trách hạng mục sửa đường lúc đó chính là Cục Giao thông thành phố mà hiện nay đã về hưu. Chủ tịch tỉnh thành phố Hắc Lan lúc đó chính là Khâu Hướng Chí, hiện nay đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh! Nghe đến đây, trong lòng Diệp Trạch Đào có sự dao động mạnh, mục tiêu đã chỉ thẳng vào Khâu Chí Hướng. Sau một lúc im lặng, Diệp Trạch Đào mới nói: - Hoàng Vĩ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? - Thực ra, việc này xảy ra ngoài ý muốn. Khi đó Hoàng Vĩ từng tham gia vào đảm nhận phụ trách tài chính thi công hạng mục này. Đó là một đội thi công cá nhân, ký hợp đồng nhận phần thi công sửa chữa con đường Hắc Thảo. Cấp trên từ lâu cũng đã nhắm vào Hoàng Vĩ, lần này có thể sẽ mượn cơ hội này tìm kiếm chứng cứ từ Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ dường như có liên hệ với người của Ủy ban Kỷ luật, trong tình huống này, ông ta trở thành một mấu chốt quan trọng, nhưng mà, Hoàng Vĩ đột nhiên chết ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu, chúng tôi đang nghĩ ra các biện pháp để hiểu rõ tình hình này. Diệp Trạch Đào cảm thấy sự việc này càng ngày càng phức tạp, toàn bộ sự việc hoàn toàn tách rời Hải Thảo, hắn cũng không biết rằng cuối cùng sự việc này sẽ như thế nào nữa. - Chủ tịch Diệp, tôi phân tích việc này là do một số tệ nạn của quan chức cao cấp, sự việc của Hải Thảo có thể chỉ là không may bị liên lụy mà thôi. Thường Quang Minh cũng nói ra những suy luận của mình. Diệp Trạch Đào cũng đồng tình với quan điểm của Thường Minh Quang. Hắn cũng cho rằng việc này không phải là việc của huyện Thảo Hải nữa rồi mà hiện nay đã bắt đầu ngày càng trở nên phức tạp. Sự việc của huyện Thảo Hải được xem như một tệ nạn của quan chức cao cấp được bày sẵn, vẫn không biết sự việc này cuối cùng sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Rất là phức tạp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]