Trong phòng dị thường im lặng, chỉ có tiếng nức nở theo thời gian cùng tiếng thở dốc thống khổ, sau khi Lưu Hoài Uyên nói ra hết thảy năm đó, Lưu Tích Tứ cảm thấy hai ngày nay mình đã chảy ra nước mắt của cả đời. Hắn giờ mới biết phụ thân chịu qua nhiều đau khổ hơn là nghe được từ chỗ phụ hoàng nhiều lắm, hắn cũng mới biết được chính mình đúng là như vậy mà được sinh ra. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại càng thống khổ nghĩ muốn đâm mấy đao trên người mình, thì ra, tóc cha vì như vậy mà bạc, thì ra… phụ thân là bị hoàng gia gia “giết”… thì ra… phụ vương là được phụ thân nhặt về, phụ hoàng là phụ thân lấy sinh mệnh chính mình đổi lấy… thì ra, bọn họ lại đúng như phụ hoàng mắng vậy, là nghiệt tử!
“Hắn như cái hũ nút, có chuyện gì cũng đặt ở trong lòng. Vô Danh sơn trang là Tang Vận trước khi gặp chuyện không may đã sai người mua, chính là để rời khỏi hoàng huynh cùng Khuyết Dương, nếu không phải xảy ra chuyện kia, Tang Vận sẽ ẩn cư cả đời, cũng sẽ không có các ngươi. Hắn là nam tử, yêu nam tử đã làm cho hắn thống khổ vạn phần, huống chi lại là hai người, hắn so với bất luận kẻ nào cũng khổ hơn, lại không thể để cho người khác biết. Một năm ở trong cung ấy, xung quanh đều truyền hắn là nam sủng của hoàng huynh, may mà hoàng huynh quản nghiêm, Tang Vận lại mất trí nhớ, mới không xảy ra rắc rối gì. Nhưng đến khi hắn nhớ lại, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phuc-dao/44375/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.