Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Lưu Tích Tứ hai tay ôm đầu gối ngồi trên giường, ám vệ trong phòng đều bị hắn đuổi ra ngoài, hai tròng mắt sưng đỏ nhìn ra được hắn vừa mới khóc. Một người xuất hiện trong phòng hắn, Lưu Tích Tứ không ngẩng đầu, thậm chí khi đối phương đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hắn cũng không phản ứng lại.
Nụ cười ở khóe miệng Ly Nghiêu lúc vừa nhìn thấy Lưu Tích Tứ đã không thấy tăm hơi, hắn đưa tay kéo tay Lưu Tích Tứ đang đặt trên đùi xuống, chuyển người sang hướng mình. Lưu Tích Tứ đánh tay Ly Nghiêu một cái, không có khí thế mà nói: “Ly Nghiêu, ngươi thực nghĩ bổn vương không dám trị tội ngươi sao?”
Nước mắt rơi xuống, giọng nói nức nở, khiến cho trong mắt Ly Nghiêu xuất hiện tàn ý, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Lau lệ trên mặt, Lưu Tích Tứ chỉ chỉ cửa sổ, “Ra ngoài, bổn vương hôm nay tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp.” Sau đó, hắn đã bị người ấn lên trên giường, hai tròng mắt Ly Nghiêu bắt đầu biến sắc, lạnh lẽo hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Ly Nghiêu, ngươi thực sự không sợ chết có phải hay không?” Ngoài miệng tuy nói lời tức giận, nhưng Lưu Tích Tứ lại khóc thành tiếng.
“Chuyện gì?!” Ly Nghiêu cầm lấy tay Lưu Tích Tứ từ từ dùng sức, nước mắt Lưu Tích Tứ rơi xuống càng nhiều, hai tay che mặt mình, “Ly Nghiêu… Ta sợ… Oa oa… Thái tử ca ca và nhị ca… hôm nay làm phụ thân tức giận đến mức suýt sẩy thai… Nếu không phải… Nếu không phải hoàng thúc cùng nhị thúc ngăn lại… Nếu không phải ta khóc van xin phụ hoàng cùng phụ vương… thái tử ca ca và nhị ca… đã thực sự bị đánh chết… Ly Nghiêu… Từ nhỏ đến lớn… Phụ hoàng cùng phụ vương một đầu ngón tay cũng chưa từng chạm vào chúng ta đâu… Nhưng hôm nay… hôm nay… Oa… Ta sợ… Phụ hoàng nói muốn phế thái tử ca ca… nói… nếu phụ thân vạn nhất có làm sao… người… người sẽ giết thái tử ca ca cùng nhị ca… Thái tử ca ca cùng nhị ca… bị đánh cho chỉ còn lại có một hơi thở… Ta sợ… Ta sợ bọn họ sẽ chết…”
Hắn không nghĩ các ca ca lại nói vậy với phụ thân, không nghĩ thân mình phụ thân lại chịu không được kích thích, không nghĩ phụ thân trong lòng phụ hoàng và phụ vương lại quan trọng như vậy, quan trọng đến mức mà… nếu bọn họ không phải hài tử của phụ thân, phụ hoàng cùng phụ vương căn bản là sẽ không yêu thương bọn họ như thế… Lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng và phụ vương nổi giận ra sao, lần đầu tiên hiểu tình cảm sâu đậm của phụ hoàng và phụ vương đối với phụ thân… Lần đầu tiên hiểu bọn họ thực không thể nhạ phụ thân sinh khí, lần đầu tiên biết… phụ hoàng cùng phụ vương sẽ đánh bọn họ như vậy. Lo lắng cùng sợ hãi một ngày, làm Lưu Tích Tứ trước mặt Ly Nghiêu toàn bộ trút hết ra, hắn cũng không biết vì sao, đối với Ly Nghiêu mỗi ngày buổi tối đều vào trong cung nhìn hắn này, hắn chỉ là muốn nói ra.
Ly Nghiêu buông Lưu Tích Tứ ra, rời khỏi phòng Lưu Tích Tứ, Lưu Tích Tứ đưa tay ra, nhìn thấy cửa sổ đang mở, rơi lệ nhanh hơn.
Lưu Tích Tứ khóc mãi cũng mệt mỏi vô cùng liền như vậy nằm ở trên giường vẫn nguyên y phục mà ngủ, hắn thậm chí ngay cả chăn cũng chưa đắp, gió lạnh ban đêm từ bên ngoài thổi vào, Lưu Tích Tứ sợ lạnh co rúm lại. Ly Nghiêu vừa rồi bỏ đi lại xuất hiện trong phòng Lưu Tích Tứ, y cởi ngoại bào của Lưu Tích Tứ, đắp chăn cho hắn, lại đút cho hắn vẫn đang mê man một viên thuốc, cứ như vậy ngồi ở bên giường nhìn Lưu Tích Tứ mãi đến khi ánh trăng và sao toàn bộ dần dần biến mất.
“Ưm…” Trở mình, Lưu Tích Tứ nghĩ muốn che ánh sáng chói mắt, chui lại vào trong đệm chăn, Lưu Tích Tứ ý thức lơ mơ mới phát hiện có gì không đúng. Mở mắt ra thấy mình chỉ mặc áo lót, Lưu Tích Tứ nheo mắt lại, đêm qua… hắn nhớ rõ mình vẫn chưa thoát ngoại sam. Xốc chăn lên, Lưu Tích Tứ phát hiện ở đầu giường có mấy thứ.
Mặc kệ mấy cái chai kia, Lưu Tích Tứ trước tiên cầm thư mở ra xem, sau khi xem xong trong mắt Lưu Tích Tứ lướt qua cái gì đó, sau đó hắn lẩm bẩm nói: “Ly Nghiêu, bổn vương nhất định sẽ trị tội ngươi!” Cẩn thận thu thư vào, đặt vào trong cái hộc ngầm, Lưu Tích Tứ xuống giường kêu người bưng nước đi vào, sau khi rửa mặt rất nhanh, không cần ăn điểm tâm, Lưu Tích Tứ đến thẳng tẩm cung của phụ thân.
Đi đến cửa tẩm cung, Lưu Tích Tứ liền bị Trương Chính ngăn lại. “Tiểu chủ tử, Bạch chủ tử còn chưa tỉnh, đêm qua Bạch chủ tử lại có triệu chứng xuất huyết, hoàng thượng phân phó, ngoại trừ nhị gia, không có thủ dụ của hoàng thượng và vương gia, ai cũng không được quấy rầy Bạch chủ tử.” Trương Chính vô cùng tiều tụy, nhìn ra được một đêm chưa nhắm mắt. Trương Chính cung kính, ngay cả nói chuyện cũng ra tiếng rất nhỏ, không chỉ có hắn, trong mấy canh giờ này có mấy người lại có thể ngủ?
“Trương công công, ta không quấy rầy phụ thân, ta muốn gặp phụ hoàng hoặc phụ vương, ta có vị bằng hữu đưa thuốc đến, rất có lợi đối với thân mình của phụ thân.” Đối với Trương Chính, mấy người Lưu Tích Tứ đều thực tôn kính, Trương Chính cũng không như thái giám khác xưng hắn là vương gia như vậy, đều gọi hắn là tiểu chủ tử.
Trương Chính vừa nghe, khe khẽ đẩy cửa ra để Lưu Tích Tứ đi vào, “Tiểu chủ tử, nô tài đi bẩm báo hoàng thượng cùng vương gia, người chờ một chút.”
Lưu Tích Tứ ngồi trên ghế ở gian ngoài chờ người bên trong đi ra, bất kể lúc nào, nếu phụ thân chưa tỉnh, bọn họ cũng không có thể đi vào quấy rầy, nghĩ tới phụ thân, Lưu Tích Tứ lại nhớ tới Bạch Hãn Triệt, nếu thái tử ca ca cùng nhị ca đối với Hãn Triệt có được một nửa sự quan tâm như phụ hoàng cùng phụ vương đối với phụ thân, phụ thân cũng sẽ không đưa Hãn Triệt đi.
“Tứ nhi.” Nghe được tiếng gọi, Lưu Tích Tứ vội vàng thu hồi tâm tư, “Phụ hoàng.” Thấy sắc mặt phụ hoàng không tốt lắm, Lưu Tích Tứ nổi lên vài phần sợ hãi.
Thấy thần sắc tiểu nhi tử không giống bình thường, Lưu Hoài Diệp biết tối hôm qua dọa tới hắn, tiến lên kéo nhi tử vào trong lòng Lưu Hoài Diệp đầy day dứt xin lỗi nói: “Tứ nhi, tối hôm qua phụ hoàng cùng phụ vương có phải làm con sợ hãi hay không?” Vỗ nhè nhẹ trên lưng, Lưu Tích Tứ chôn trước ngực phụ hoàng, có chút ủy khuất mà gật gật đầu, đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Xin lỗi, tối hôm qua phụ hoàng làm con sợ.” Lưu Hoài Diệp thở dài một tiếng nói, “Tứ nhi, đừng sợ, nếu không phải hai ca ca kia của con nói ra cái chuyện đó với cha con, hại cha con đau lòng, phụ hoàng cùng phụ vương cũng sẽ không ra tay nặng như vậy. Nhiều năm như thế, phụ hoàng cùng phụ vương đâu nỡ đánh các con? Ba con là hài tử mà phụ hoàng thật vất vả mới có được, phụ hoàng đáp ứng cha con, phải sủng các con lên trời.”
“Phụ hoàng… Con biết… Con biết đều là lỗi của ca ca, ca ca không nên nói với phụ thân như vậy.” Lưu Tích Tứ ngẩng đầu lộ ra một nụ cười với phụ hoàng, từ trong ngực lấy ra một cái cái chai giao cho phụ hoàng, “Phụ hoàng, đây là thuốc một bằng hữu của hài nhi cho hài nhi, nói là có lợi cho thân mình phụ thân. Hài nhi cũng không biết là thật hay giả, người để nhị thúc xem thử, nếu thật sự có lợi với phụ thân, liền cho phụ thân uống.” Hắn mặc dù đã tra qua một lần, nhưng vẫn là không chắc chắn về Ly Nghiêu.
“Trong ba đứa các con, là con hiểu chuyện nhất.” Cầm thuốc, Lưu Hoài Diệp phân phó Trương Chính đi gọi Ngũ Mặc, “Tứ nhi, vào trong cùng phụ thân con ngủ tiếp một lúc đi.” Vuốt sắc xanh dưới đôi mắt nhi tử, Lưu Hoài Diệp biết hắn đêm qua không ngủ được.
“Phụ hoàng, hài nhi… muốn đi xem thái tử ca ca cùng nhị ca…” Lưu Tích Tứ cẩn thận mà quan sát vẻ mặt phụ hoàng, thấy phụ hoàng không có tức giận như hôm qua, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hoài Diệp nhìn tiểu nhi tử một lát, nói, “Đi đi, xem xong con hồi cung nghỉ ngơi cho tốt, lúc này con cũng không thể sinh bệnh.” Dù sao cũng là hài tử của chính mình cùng Bạch Tang Vận, qua một đêm, lửa giận trong lòng Lưu Hoài Diệp đã là đi hơn phân nửa, nhưng đối với hai trưởng tử, hắn vẫn như cũ quyết định hảo hảo trừng trị bọn chúng một phen.
Liếc nhìn phụ thân còn đang ngủ, Lưu Tích Tứ đi Ninh Hòa cung, sau khi thái tử ca ca và nhị ca bị đánh đã được đưa đến nơi này. Đi theo nô tài hầu hạ vào, thấy hai người toàn thân mang thương tích, Lưu Tích Tứ lau đi lệ trong mắt.
“Vương gia, ngài chớ lo lắng, hoàng thượng và Khuyết vương mặc dù xuống tay nặng nề, nhưng dù sao thái tử cùng Vanh vương gia đã tập võ từ nhỏ, cơ thể cứng rắn, hơn nữa hoàng thượng cùng Khuyết vương làm sao nỡ xuống tay đánh chết, những chỗ yếu hại cũng chưa tổn thương gì, an dưỡng hai tháng là được rồi.” Nghe được lời nói của thái y, Lưu Tích Tứ lúc này mới thật sự yên lòng, có lẽ phụ hoàng cùng phụ vương cũng không muốn phụ thân đau lòng. Lấy thuốc ra, Lưu Tích Tứ giao cho thái y, “Bình hồng này là thuốc uống, bình xanh dùng ngoài da.”
Thái y nhận thuốc, mở ra đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó lấy ra một chút nhìn nhìn, mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Vương gia, thuốc này chính là phi thường quý báu, trong cung cũng chưa từng có thuốc này đâu, vương gia làm sao mà có được?” Vừa hỏi, thái y vừa vội vàng cho hai người bị thương nặng uống thuốc, bôi thuốc.
“A… Là bằng hữu ngoài cung của bổn vương đưa tới…” Lưu Tích Tứ vừa nghe trong lòng có suy tính, Ly Nghiêu này cũng thật không đơn giản. Hắn mặc dù cùng phụ vương học dụng độc, nhưng thuốc Ly Nghiêu cho hắn, cũng làm cho hắn giật mình không thôi.
Lưu Tích Tứ ở Ninh Hòa cung dùng đồ ăn sáng, bồi bên cạnh hai vị huynh trưởng, trong lòng rối loạn, vì chuyện tình hai ngày nay, vì người thần bí, Ly Nghiêu mỗi đêm đều xuất hiện kia, còn có thuốc hắn đưa tới.
Thuốc Ly Nghiêu cho quả thực thần kỳ, qua ước chừng một canh giờ, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vốn đang hôn mê liền tỉnh lại. Thấy Lưu Tích Tứ ở trong phòng, Lưu Vận Tranh sai người đỡ hắn ngồi dậy, cũng bảo mọi người trong phòng ra ngoài.
“Phụ thân thế nào?” Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại, Lưu Vận Tranh không phải hỏi phụ hoàng chuẩn bị xử trí hắn ra sao.
“Phụ hoàng nói phụ thân tối hôm qua lại có chút xuất huyết, nhị thúc vẫn ở trong cung, trước mắt không sao, nhị thúc nói phải đặc biệt cẩn thận.” Lưu Tích Tứ vắt khăn giúp hai người không thể nhấc tay lên lau mặt, hắn cũng thực giận ca ca, nhưng hắn không muốn giữa ca ca và phụ thân có gì vướng mắc, “Một bằng hữu của ta tặng thuốc cho phụ thân, nghe nói thuốc kia rất hiệu nghiệm, tin tưởng phụ thân sẽ không có việc gì.”
“Tích Tứ, ngươi biết chuyện phụ thân đưa Hãn Triệt đi sao?” Hai tròng mắt Lưu Vận Tranh làm cho Lưu Tích Tứ nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Lam Vận Vanh mặc dù tỉnh, lại từ từ nhắm hai mắt không nói lời nào.
Lưu Tích Tứ ngồi xuống, có phần mệt mỏi mà nói: “Khi ta biết, cũng là lúc Hãn Triệt đi. Phụ thân hỏi ta, cảm thấy Hãn Triệt từng được vui vẻ sao? Ta nói không vui. Phụ thân nói, người muốn cho Hãn Triệt vui vẻ, cho nên, người muốn đưa Hãn Triệt đi. Đại ca, nhị ca, lời nói của phụ thân ta vốn không rõ ý ra sao, nhưng hai ngày nay ta có chút minh bạch. Ca, trên đời này có mấy nam tử nguyện ý đi theo hai nam nhân? Còn vì bọn họ sinh hạ hài tử? Phụ thân người như vậy, nhất định cũng từng trải qua thống khổ, bằng không phụ thân cũng sẽ không ly khai phụ hoàng cùng phụ vương, đến cái Thất Hà trấn kia ở một năm.”
“Ca, không nói phụ hoàng cùng phụ vương, ngay cả ta, cũng cảm thấy các ngươi thực quá đáng. Ta mặc dù không biết nam nhân sinh con như thế nào, nhưng tưởng tượng cũng cảm thấy thực đáng sợ, thân mình phụ thân không tốt, vì sinh chúng ta suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, các ngươi… các ngươi sao có thể nói với phụ thân như vậy!”
“Tích Tứ! Đủ rồi!” Lưu Vận Tranh gầm nhẹ nói, hắn làm sao không biết bọn họ đáng chết, lúc ấy hắn tức giận chỉ biết là phụ thân đưa Hãn Triệt đi, căn bản nghe không vào lời nói của phụ thân, còn nói ra những câu đại nghịch bất đạo ấy, những câu nói ngu ngốc suýt chút nữa hại chết phụ thân. Lưu Vận Tranh nâng tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực cho chính mình một cái bạt tai. Lại một thanh âm vang lên, là của Lam Vận Vanh cũng không biết mở mắt ra từ khi nào.
“Ca,” Lưu Tích Tứ khóc nấc lên, “Đi tạ lỗi với phụ thân, phụ thân không tức giận, thân mình sẽ khỏe lên. Ta nghĩ phụ thân cũng biết các ngươi là tức giận nói lung tung. Ca, ta không muốn như vậy… Ta muốn một nhà chúng ta vẫn giống trước kia.” Hắn chỉ muốn làm cái tiểu bá vương trước kia cái gì cũng không sợ, hắn không muốn lại nhìn thấy phụ thân cùng phụ vương tức giận, không muốn chứng kiến phụ thân đau lòng, không muốn chứng kiến huynh trưởng bị đánh thành như thế.
“Ai, trông hai con, ngày thường thận trọng, sao lại làm ra cái chuyện hồ đồ như thế?” Lưu Hoài Uyên ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện đi vào ngồi bên cạnh Lưu Tích Tứ, trách cứ mà nhìn hai chất tử (1) “Lần này, các con không chỉ có chọc tức cha con, còn hù chết Tích Tứ, sau này làm gì phải suy nghĩ một chút, đừng cứ động khí một chút liền bất kể mọi thứ, đâu phải chuyện thái tử và vương gia nên làm?” Lưu Hoài Uyên cũng vẻ mặt mệt mỏi kéo Lưu Tích Tứ đau lòng không ngớt vào trong lòng, hắn thích nhất chính là chất tử này, so với nhi tử của chính hắn còn thích hơn.
“Hoàng thúc, con muốn đi gặp phụ thân.” Lam Vận Vanh ngọ ngoậy đứng lên, chuẩn bị xuống giường.
“Trước tiên đừng đi.” Lưu Hoài Uyên đè hai người muốn xuống giường lại, “Các con bây giờ trông như thế này, không phải làm cha con càng đau lòng sao. Biết sai là được rồi, đừng chọc giận cha con sinh khí nữa.” Lưu Hoài Uyên thở dài nói, “Có rất nhiều chuyện, hoàng huynh cùng Khuyết Dương cũng chưa từng nói cho các con, không phải không muốn nói, mà là vì chuyện này là chuyện thương tâm của phụ thân các con, cho nên vẫn giấu, cũng thấy không cần thiết cho các con biết. Đêm qua các con nói những lời như vậy tuy là giận mà nói, nhưng hoàng thúc nghĩ, có lẽ trong lòng các con lúc nào cũng nghĩ như thế, bằng không sao có thể nói ra? Cho nên, dù cho hoàng huynh sẽ trách tội, hoàng thúc vẫn là quyết định cho các con biết, sau này đối với phụ thân các con, các con cũng biết nên hiếu kính hắn như thế nào.”
Sắc mặt Lưu Hoài Uyên vì nhớ lại mà trở nên rất khó coi, với ba hài tử có vẻ mặt khó hiểu, Lưu Hoài Uyên chậm rãi nói ra hết thảy năm đó, gồm cả chuyện Bạch Tang Vận từng bị cường bạo.
Chú thích
(1) chất tử: cháu ↑
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.