Trong phòng, Lưu Tích Tứ hai tay ôm đầu gối ngồi trên giường, ám vệ trong phòng đều bị hắn đuổi ra ngoài, hai tròng mắt sưng đỏ nhìn ra được hắn vừa mới khóc. Một người xuất hiện trong phòng hắn, Lưu Tích Tứ không ngẩng đầu, thậm chí khi đối phương đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hắn cũng không phản ứng lại.
Nụ cười ở khóe miệng Ly Nghiêu lúc vừa nhìn thấy Lưu Tích Tứ đã không thấy tăm hơi, hắn đưa tay kéo tay Lưu Tích Tứ đang đặt trên đùi xuống, chuyển người sang hướng mình. Lưu Tích Tứ đánh tay Ly Nghiêu một cái, không có khí thế mà nói: “Ly Nghiêu, ngươi thực nghĩ bổn vương không dám trị tội ngươi sao?”
Nước mắt rơi xuống, giọng nói nức nở, khiến cho trong mắt Ly Nghiêu xuất hiện tàn ý, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Lau lệ trên mặt, Lưu Tích Tứ chỉ chỉ cửa sổ, “Ra ngoài, bổn vương hôm nay tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp.” Sau đó, hắn đã bị người ấn lên trên giường, hai tròng mắt Ly Nghiêu bắt đầu biến sắc, lạnh lẽo hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Ly Nghiêu, ngươi thực sự không sợ chết có phải hay không?” Ngoài miệng tuy nói lời tức giận, nhưng Lưu Tích Tứ lại khóc thành tiếng.
“Chuyện gì?!” Ly Nghiêu cầm lấy tay Lưu Tích Tứ từ từ dùng sức, nước mắt Lưu Tích Tứ rơi xuống càng nhiều, hai tay che mặt mình, “Ly Nghiêu… Ta sợ… Oa oa… Thái tử ca ca và nhị ca… hôm nay làm phụ thân tức giận đến mức suýt sẩy thai… Nếu không phải… Nếu không phải hoàng thúc cùng nhị thúc ngăn lại…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-phuc-dao/44374/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.