Hồng Ngân tiểu yêu ta có cái phước đức gì mà được Thần Lang Đế Quân một mực si tình, hết lòng hết dạ mà đối đãi. Giữa ta và chàng, chẳng thể nói rõ được đây là sắp đặt của số phận hay sự cợt nhã của trời cao. Nhưng gặp gỡ thì cũng đã gặp gỡ, ta chỉ biết nắm chặt tay chàng, tình nguyện đem tất cả ái tình trên thế gian này gửi gắm vào chàng.
Ta từng hỏi chàng:"Vì sao chọn thiếp?", đồng dạng ta hiểu, ta chỉ là một tiểu yêu nhỏ nhoi. Trên Cửu Trùng Thiên kia, bao tiên nữ tài họa vô song, sắc nước hương trời, họ hơn ta gấp trăm gấp ngàn lần. Ấy vậy mà chàng trả lời ta thế này"Bởi vì những người kia không phải là nàng, nàng đã từng nghe qua câu, trong mắt nam lang, chỉ có ái nhân của mình là đẹp nhất, là hoàn mỹ nhất sao". Có đôi khi trong một thoáng, bỗng nhớ đến dáng vẻ một nữ nhân với mái tóc hồng phấn, mặc trang y màu trắng ngồi trên một nhánh cây, miệng khe khẽ hát.
'Ai hiểu được nhân sinh tĩnh lặng,
Khách má hồng, giữ trọn tấm lòng trinh,
Xuân qua đi, đông lại quay về.
Hỏi trời cao, ai kia ôm sầu nhớ.
Để chiều buồn, rơi sầu khóe mắt cay.
Nhớ ái nhân, người người ghi tạc dạ.
Nguyện một đời, một kiếp chẳng phai.'
Mời các bạn theo dõi tác phẩm Hồng Ngân!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.