Sau khi thay đổi y phục hoàn toàn mới và được Sầm Phong dị dung cho một dung diện cũng hoàn toàn mới, Lăng Kim Phụng cười đắc ý :
- Kế của huynh tuy cao minh, muốn thoát ra thì lại giả vờ đang tìm vào, làm gã nọ ngỡ thật vội bảo quay lại, nào ngờ đã giúp xua chúng ta đi. Nhưng nếu không có muội, một là huynh chỉ có một mình, gã ắt không cho đi, hai là huynh kém thủy tính, khó thể bơi mãi dưới hồ. Vậy đâu là cách để huynh bảo vẫn ung dung thoát đi một mình mà không ngại bị phát hiện? Ằt huynh chỉ nói thế, muốn muội thán phục huynh thôi, đúng không?
Sầm Phong đang tự dị dung diện mạo, vì đáp lời nên dừng tay và nhún vai :
- Ta nói không phải là để tự phụ vì kỳ thực đã nghĩ được kế vẹn toàn. Và nếu muội muốn biết, ta sẽ kể cho muội nghe.
Nhưng sau một lúc chờ vẫn không nghe Sầm Phong kể theo lời hứa, Kim Phụng khúc khích cười :
- Có phải kế đó huynh còn đang nghĩ và chưa thể nghĩ ra, đúng không? Nếu là vậy...
Sầm Phong chợt hạ thấp giọng, rất lo :
- Muội từng là chủ nhân Bích Linh nhi, đúng không? Vậy nói đi, có khi nào muội gặp cảnh Bích Linh nhi cứ lồng lộng, không chịu nằm yên?
Kim Phụng tái mặt :
- Huynh phát hiện từ bao giờ?
Sầm Phong dễ dàng nhớ ra :
- Ngay khi ta mặc y phục mới này vào.
Kim Phụng vụt kêu :
- Huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-ma-bao/2055414/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.