Sầm Phong tái mặt, vội trừng mắt nhìn Tuyết Sương :
- Đừng cử động. Hãy vì sinh mạng bản thân, cô nương ơi, tại hạ cầu xin cô nương đừng cử động.
Và sau tiếng rít gọi và cầu xin này, Sầm Phong lại thù thì thủ thỉ, nửa mơn trớn nửa ân cần mời gọi Bích Linh tiểu xà :
- Bích Linh nhi, ta đây. Ngươi không còn nhớ gì đến ta sao, Bích Linh nhi? Hãy lại đây nào, hãy quay lại về ta nào, Bích Linh nhi?
Tuyết Sương càng nghe càng đỏ mặt vì thẹn và vì giận. Rồi một lần nữa nàng suýt cựa mình ngồi bật dậy.
Chợt nàng nghe tiếng Sầm Phong gọi thật khẩn thiết, rất lo cho sinh mạng nàng :
- Ôi chao... tại hạ xin cô nương đấy. Hãy làm ơn đừng cử động gì cả. Xin hãy nhẫn nại, chỉ một lúc nữa thôi, tại hạ sẽ giải thích tất cả cho cô nương nghe.
Nhờ đó, đây là lần đầu tiên nàng chịu lắng nghe tiếng ân cần của Sầm Phong đang dành cho Bích Linh nhi nào đó :
- Bích Linh nhi, Bích Linh nhi! Nàng là Tuyết Sương, là hảo bằng hữu của ta. Đa tạ ngươi đã giúp nàng hóa giải chất độc. Nhưng bây giờ, như đã đến lúc ngươi nên mau quay lại với ta. Bích Linh nhi, Bích Linh nhi. Ta là chủ nhân của ngươi đây, hãy quay lại với ta nào.
Nghe được những lời này, dù còn mơ hồ nhưng vẫn phần nào hiểu. Vì hiểu nên nàng dù rất thẹn vẫn đành nhắm mắt nằm im. Do đó không hề hay biết Bích Linh tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-ma-bao/2055412/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.