Tô Kính suy nghĩ lung tung, sau đó cảm thấy làm vậy không đúng. Đoạt xá nhi tử của hoàng đế thì chẳng phải là hết hy vọng với Vô Ưu công chúa?
Vô Ưu công chúa cảm thấy ánh mắt Tô Kính kỳ kỳ, hỏi:
- Tô Kính đang nghĩ gì?
- Ta đang nghĩ phụ...quê nàng ở đâu?
Tô Kính vốn định hỏi phụ thân của nàng làm cái khỉ gì nhưng hắn nuốt ngược lại câu này. Vừa rồi hắn mất tập trung, quên nơi này không phải Trái Đất mà là vị diện Thâm Uyên.
- Thì ở Trung Châu, Khương thị tộc khởi nguồn từ Trung Châu. Năm xưa trong Trung Châu có nhiều hòa thượng, thư sinh, Khương gia chúng ta đã rất thịnh vượng.
Vô Ưu công chúa thầm nghĩ người này chắc không phải chưa từng đọc lịch sử? Phụ thân bảo người không đọc lịch sử thường kiến thức hạn hẹp.
Tô Kính cười gượng che giấu lúng túng:
- Bị thất thần chợt nghĩ đến chuyện này thôi.
Tô Kính hỏi:
- Rơi bao lâu rồi?
- Tầm hai phút? Nhưng chắc không quá xa, Tô Kính không cảm giác bụi bay lên sao?
Tô Kính đề nghị:
- Hay chúng ta tăng tốc xuống dưới nhìn?
- Tại sao?
- Dù sao bây giờ chúng ta không bay lên được nhưng có thể sử dụng thuật đạo rơi xuống, chỉ cần làm áo giáp nặng chút là xong. Sớm đáp xuống quen thuộc hoàn cảnh, ta cảm thấy có lẽ sẽ không gặp các huynh đệ của nàng, chỉ có thể tự dựa vào mình.
Vô Ưu công chúa cảm thấy Tô Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043508/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.