Huyết Vũ Bán Nguyệt cùng với truy binh đuổi tới tận vùng núi xa xôi, tại một huyện nhỏ hẻo lánh tìm được Nhậm Tà. Mặc dù là tàn binh nhưng bên cạnh vẫn còn vài kẻ không tự lượng sức mà liều sống liều chết. Huyết Vũ Bán Nguyệt càng không vội, cho quân bao vây cả huyện, đánh từ từ tiêu hao binh lực của Nhậm Tà. Kẻ bị vây khốn không biết lúc nào là giờ chết như Nhậm Tà thì mới càng sợ hãi. 
Hết một ngày một đêm, cuối cùng cũng bắt được Nhậm Tà. Quân lính đưa hắn ta đến quỳ trước mặt Huyết Vũ Bán Nguyệt. Huyết Vũ Bán Nguyệt ngồi trên ghế cao, thong dong nhìn xuống bại tướng dưới chân, ánh nhìn có phần khinh bỉ lẫn chế giễu. 
“Tự cổ chí kim, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi không thắng nỗi ta, có chạy đằng trời cũng vậy.” 
Nhậm Tà một thân thương tích quỳ dưới chân Huyết Vũ Bán Nguyệt, lòng tự tôn gì đó của hắn ta đương nhiên không thể chấp nhận sự nhục nhã của nỗi thất bại này. Nhưng hắn ta giờ như cá trên thớt, phản kháng cũng chỉ là giãy chết sau cùng, không gây ra trở ngại gì. 
“Huyết Vũ Bán Nguyệt, loại loạn thần tặc tử, kẻ ngoại lai như ngươi mà cũng dám ở đây lên mặt hung hăng. Ngươi tưởng thắng được ta thì đã là người chiến thắng rồi sao?” 
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày một cái. Hắn không rảnh để bụng những lời mắng chửi sáo rỗng của kẻ chuẩn bị đón nhận cái chết. Loại lời kiểu vậy hắn nghe cũng nhiều rồi, nghe đến không còn cảm giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lau-duong-chu/2719165/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.