Chương trước
Chương sau
Triệu Lệ Dĩnh lúc này mới nói:
- Nếu thông tin của Triệu gia không sai, Khương huynh hẳn là mới tấn cấp lên trung cấp Luyện Đan Sư nhị phẩm, bảy thành thành đan, bảy thành dược lực phải không?
Vũ Phàm con ngươi có chút co lại, tin tức của đại thế gia ở Trung Thổ thành thật là nhanh nhạy, kể từ ngày hắn hiển lộ phong mang đến bây giờ còn chưa qua nửa tháng thời gian, bọn họ đã nắm tới tay, quả nhiên là không thể coi thường bọn họ.
Bất quá chuyện này đã nằm trong tính toán của Vũ Phàm, nếu như Triệu gia không cử người đến đây gặp hắn, thì hắn còn phải nghĩ cách để bọn họ chú ý đến hắn nữa.
Vũ Phàm thong thả nói:
- Xác thực là như vậy, nhưng mà chuyện tấn thăng Luyện Đan Sư nhị phẩm, tại hạ cũng chưa nói với ai, tại sao Triệu gia lại có thể biết được vậy?
Triệu Lệ Dĩnh đáp lời hắn:
- Khương huynh đạt được thú hỏa Liệt Diệm Sư Thứu từ Tào gia lại thêm hỏa hầu nhất tầng đã đủ, chuyện tấn thăng Luyện Đan Sư nhị phẩm là chuyện đương nhiên.
Nàng nói như vậy là còn che đậy đi nội tình bên trong, Triệu gia tất nhiên có tai mắt ở trong Tào gia và Trịnh châu thành, từ khi hắn hiển lộ phong mang chói mắt ở đây, Triệu gia đã bắt đầu ghi chép và theo dõi hắn sát sao.
Lúc hắn tấn thăng Luyện Đan Sư nhị phẩm, Tào An tất nhiên có đi qua chúc mừng một câu nên chuyện này không thể giấu khỏi tai mắt của Triệu gia.
Vũ Phàm nở một nụ cười nửa miệng làm Triệu Lệ Dĩnh có chút bồn chồn, hắn nói:
- Thật không ngờ Triệu gia tin tức lại nhanh nhạy như vậy!
Nói xong hắn đưa đến trước mặt nàng một cái hộp gỗ, chứa một viên đan dược tam phẩm, Xích Nguyên Đan.
Triệu Lệ Dĩnh hít một ngụm khí lạnh nhìn viên đang dược bên trong hộp gỗ, Xích Nguyên Đan bảy thành dược lực, cái này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong tuyệt đối là chí bảo giúp họ tăng thêm khả năng kết đan thành công.
— QUẢNG CÁO —
Triệu Lệ Dĩnh cười gượng đáp lời:
- Chỉ là một chút bổn sự của Triệu gia mà thôi, tiểu muội cũng không dài dòng nữa, Triệu gia muốn mời huynh làm khách khanh của Triệu gia.
Vũ Phàm khẽ nhíu mày hắn nói:

- Nhưng mà hiện tại tại hạ đang là khách khanh của Tào gia, bây giờ lại nhận lời làm khách khanh của Triệu gia thì có vẻ không ổn.
Triệu Lệ Dĩnh bật cười nhẹ nhàng, nàng nói:
- Tào gia là thế gia phụ thuộc của Triệu gia, Khương huynh có thể vừa làm khách khanh Triệu gia và Tào gia cùng lúc, nhưng phải ưu tiên nhiệm vụ của Triệu gia, và tất nhiên Tào gia cũng hiểu lý lẽ này.
Vũ Phàm khẽ đưa mắt sang nhìn Quách lão, không thấy lão có điểm gì khác thường hắn mới lên tiếng:
- Vậy hết thảy theo ý của tiểu thư.
Đoạn sau, hai bên trao đổi một chút về lợi ích và trách nhiệm của hắn khi làm khách khanh của Triệu gia, đồng thời Triệu Lệ Dĩnh cũng thăm dò chuyện phò tá Tào An của Vũ Phàm, nhưng bất quá nàng cũng chỉ có thể lờ mờ xác nhận được một chút mà thôi.
Triệu Lệ Dĩnh ngồi trên xe ngựa, nhìn lại Tào gia đệ phủ một lần nữa, lúc đến đây nàng còn chút hoài nghi đối phương, nhưng thông qua một lần nói chuyện này nàng cũng đã hiểu, năng lực của hắn không chỉ dừng lại ở việc luyện đan không thôi, chỉ riêng phần đối đáp của hắn cũng đã cho thấy hắn là một kẻ đại trí.
Nếu nàng đoán không sai, tên họ Khương này hẳn là còn một bổn phận khác, chẳng hạn như phò tá một vị thiếu chủ của Tào gia lên chức vị gia chủ theo chỉ định của cao tầng Tào gia.
Triệu gia là muốn tìm một vị gia chủ an phận lệ thuộc Triệu gia, ngược lại Tào gia lại muốn tìm kiếm thế lực ủng hộ Tào An, mà Vũ Phàm vừa hay lại là nhân tố trung hòa điểm này.
Vũ Phàm khẽ nhắp ngụm trà, rồi thong thả trở về nội viện.
Quách lão nheo mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, lão cảm giác như chủ nhân của lão đang chơi đùa với con dao hai lưỡi vậy.
Nhưng bất quá, đứng trước thực lực tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa. — QUẢNG CÁO —
"Khương Chính Hạo" cái thân phận này bây giờ tuyệt đối có đủ phân lượng để hành sự ở Trung Thổ, hắn bây giờ không còn là một kẻ vô danh tiểu tốt đến từ Thanh Sơn nữa rồi, Vũ Phàm mỉm cười tà đạo.
"Kẻ mạnh mài giũa móng vuốt của hắn, kẻ yếu tôi luyện trí tuệ của họ"
Đây là lời cổ nhân trong điển cố đã truyền dạy, đạo lý này tất nhiên Vũ Phàm thấu hiểu, hắn bây giờ thực lực bản thân chưa đủ, đành phải dựa vào mưu trí mà tồn tại, từng bước đi lên đạt đến đỉnh cao đại đạo.
Xế trưa, Triệu gia cho người mang lễ đến chỗ của Vũ Phàm, bao gồm tài nguyên tu luyện và dược liệu để hắn luyện đan củng cố cảnh giới nhị phẩm, quả nhiên là đại thế gia ở Trung Thổ thành, tài đại khí thô, chỉ riêng phần đại lễ này đã tương đương với thù lao của Luyện Đan Sư nhị phẩm ở Thanh Sơn trong năm năm rồi.
Bất quá đối với Triệu gia mà nói chẳng qua là chín con trâu mất một cọng lông tơ mà thôi.

Vũ Phàm tiến vào bên trong mật thất tu luyện, đặt lên cái bàn gỗ mấy cái bình ngọc, bên trong là Luyện Khí Đan, để cho Tiếu Ngưng Nhi tu luyện.
Hôm qua Tiếu Ngưng Nhi có nói với hắn, nàng muốn bế quan trùng kích thử cảnh giới Trúc Cơ kỳ, cho nên hiện tại Vũ Phàm đang dồn lực để hỗ trợ nàng đột phá.
Nếu Triệu Lệ Dĩnh nhìn thấy những bình ngọc này, chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi thái độ với Vũ Phàm, bởi đây là Luyện Khí Đan bát thành dược lực.
Chuyện này không có gì là quá khó khăn đối với Vũ Phàm cả, bởi vì hắn có Thiên Độc Tằm Vương Mẫu hỗ trợ hấp thu độc tính trong dược thảo cho nên ngay từ khâu nguyên liệu ban đầu đã hơn hẳn những vị luyện đan sư thông thường khác.
Thứ hai là giác quan và độ mẫn cảm của hắn đối với dược tính cũng được cộng hưởng từ Thiên Độc Tằm Vương Mẫu cho nên khả năng điều phối dược dịch cũng tăng lên một bậc, lúc điều phối cũng cảm thấy thuận tay hơn rất nhiều.
Và cuối cùng là Liệt Diệm Sư Thứu thú hỏa, đây là một trong những mấu chốt quan trọng, thay vì hắn phải tốn quá nhiều chân khí để duy trì hỏa thuật như lúc trước, bây giờ hắn lại có thể nhẹ nhàng vận dụng thú hỏa và sử dụng tinh thần lực để khống chế nó, độ phân tâm cũng giảm đi rất nhiều, từ đó đạt được hiệu quả khống hỏa vô cùng tốt.
Kết hợp cả ba yếu tố này lại đã giúp cho Vũ Phàm đạt đến cảnh giới mới, tinh phẩm Luyện Đan Sư, nếu tin này lọt ra ngoài, thậm chí ngay cả Nam Cung Uyển cũng sẽ phá lệ mà thu hắn làm đệ tử.
Nhưng Vũ Phàm hắn hiểu rõ, cây cao đón gió lớn, hiện tại chưa phải lúc hắn hiển lộ phong mang này ra ngoài, tạm thời vẫn cần phải che đậy.
Đây cũng là một trong những quân bài bí mật mà hắn dùng để áp trận, nếu như còn biến còn có thứ để phòng thân.
— QUẢNG CÁO —
Chuyện gì cũng để ra ngoài, tất sẽ bất lợi!
Vũ Phàm nhìn Tiếu Ngưng Nhi ở trước mặt, cơ thể nàng đã bắt đầu có dấu hiệu tiết ra dịch nhầy màu đen, đây là dấu hiệu nàng đã vào quá trình Trúc Cơ, chỉ cần nàng kiên trì liền có thể đột phá.
Hắn cẩn thận lui ra ngoài, tránh kinh động đến nàng.
Vũ Phàm tiến ra sân luyện võ, bắt đầu múa kiếm, Nhất Niệm trong tay hắn, linh hoạt uyển chuyển, nhân kiếm hợp nhất thi triển hoàn mỹ một lần Sát Long Kiếm Kỹ chiêu thức.
Lá khô trong sân, bị kiếm khí cuốn theo dần dần thành hình nhìn như rồng lượn, vô cùng đẹp mắt.
Quách lão ở bên đình viện lẩm nhẩm một mình:
- Kiếm tâm! Không thể nào ... hắn mới chỉ là Trúc Cơ kỳ ...
Muốn đạt được kiếm tâm một là thiên phú kiếm tu vô cùng xuất chúng, hai là trong tình cảnh đặc biệt ngộ ra kiếm tâm, lão cũng không biết rốt cuộc là hắn thuộc loại nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.