Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau,
Xa xa trong tầm mắt của Vũ Phàm, một bức tường cao lớn hơn năm mươi trượng chắn ngang cái đồng bằng phương bắc Thiên Huyền Đại Lục, dường như muốn chia cái lạch trời này ra làm đôi vậy.
Dựa theo hiểu biết của hắn, Trung Thổ thành ngang dọc bằng nhau, ước chừng hơn trăm dặm, đi từ cổng Bắc sang cổng Nam, cưỡi Hắc Ô Mã thì phải mất hết một ngày một đêm mới đến nơi, còn Thiên Lý Mã mà nói, chỉ khoảng nửa ngày mà thôi.
Đội ngũ của Vũ Phàm từ từ hạ thấp độ cao phi hành, thẳng hướng cổng thành mà đi tới.
Lão phu xe cố ý đi chậm, dần dần lùi ra sau lưng của Vũ Phàm, đi theo ở phía sau hắn như một lão quản gia thực thụ.
Một tên binh sĩ chặn Vũ Phàm lại, hắn cao giọng nói:
- Mau khai báo thân phận.
Vũ Phàm giọng cao ngạo nói:
- Tào gia khách khanh.
Vũ Phàm cố ý không nói tên họ, trực tiếp dùng thân phận Tào gia, lấy thân phận khách khanh Tào gia để thông quan tất nhiên sẽ thuận tiện hơn khai báo tên họ của hắn nhiều.
Lão phu xe lấy từ trong ngực áo ra một cái lệnh bài của Tào gia, nhìn vô cùng tinh xảo, đưa cho tên binh sĩ xem xét kỹ một lượt, xem xong, tên binh sĩ liền nói:
- Mời công tử vào thành.
Vũ Phàm khoan thai nắm tay Ngưng Nhi bước vào thành, lão phu xe và đội ngũ hộ về Tào gia chỉnh tề bước theo sau, trong hắn bây giờ quả thật giống với một vị công tử của một thế gia.
Bọn họ tiến vào một khách điếm cách cổng thành không xa để dừng chân, một tên hộ vệ lập tức chạy ra bên ngoài thuê xe ngựa và ngựa cho bọn họ.
Lão phu xe cẩn thận nói với Vũ Phàm:
- Khương công tử, từ nay hãy gọi lão hủ là Quách quản gia.
Vũ Phàm gật đầu, cách xưng hô cũng khác, hắn nói:
- Ta biết rồi!
Ở Trung Thổ thành, bối phận của một người rất quan trọng, mà nói thẳng ra ở đâu cũng vậy mà thôi, cho nên Vũ Phàm mới phải chuẩn bị một thế cờ kỳ công như vậy.
Một lát sau, tên hộ vệ Tào gia về tới, hắn nói với Vũ Phàm.
- Khương công tử, xe ngựa và ngựa đã chuẩn bị xong.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Mọi người nghỉ ngơi thêm một lát nữa, rồi chúng ta sẽ khởi hành. — QUẢNG CÁO —
- Vâng thưa công tử - Hộ vệ Tào gia đáp lời.
...
Vùng nội khu Trung Thổ thành là khu vực nằm giữa vùng ngoại khu và vùng trung tâm của tòa thành này.
Tính từ cổng thành đi vào 30 dặm là vùng ngoại khu, hết ngoại khu đi tiếp 40 dặm là vùng nội khu, và vùng trung tâm là vùng còn lại.
Xế chiều,

Xe ngựa của Vũ Phàm dừng lại ở một nơi trong vùng nội khu, trước một cái biệt phủ khá rộng lớn, trên đại môn có đề bốn chữ Tào gia đệ phủ.
Biệt phủ này ngang dọc bằng nhau, ước chừng một trăm trượng, được xây dựng theo lối kiến trúc tứ hợp viện bảy sân, có hồ nước, hoa viên ở bên trong, lầu các xen kẽ, tường gạch mái ngói đỏ vô cùng rộng rãi và xa hoa.
Gia nhân trong phủ ước chừng cũng phải trên dưới trăm người, chỉ để phục vụ các công việc thường nhật cho biệt phủ như tưới cây, quét dọn, nấu ăn, và hầu hạ chủ nhân các loại.
Vũ Phàm thư thả tiến vào bên trong, gia nhân trong phủ nhìn thấy hắn, lập tức cúi đầu thi lễ, ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi nhìn về thân ảnh Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi.
Quách lão đằng hắng một cái, rồi nói:
- Mau cho gọi toàn bộ hạ nhân trong phủ đến đại sảnh.
Một tên nô bộc nhanh chóng lên tiếng:
- Vâng thưa ngài.
...
Đại khái một canh giờ sau, Vũ Phàm cũng hoàn tất mấy cái thủ tục rườm rà, lúc này mới có thể trở về nội viện nghỉ ngơi.
Nội viện của chủ nhân tòa biệt phủ này có đầy đủ thư phòng, sân luyện công, phòng ngủ, mật thất tu luyện, phòng luyện đan và một tiểu cảnh hoa viên ở trong sân vô cùng đầy đủ và tiện nghi.
Tiếu Ngưng Nhi thích thú ngã mình lên cái giường lớn, nàng nói:
- Sư huynh, thật thích a!
Vũ Phàm cười cười, hắn nói:
- Quả là có nhiều tiền thì cuộc sống càng thoải mái!
Ngưng Nhi bắt đầu bày biện một số đồ dùng nữ nhi ra góc nhỏ của nàng, còn Vũ Phàm hắn lại bắt đầu bố trí trận pháp và cảnh giới ở nội viện, ở một số chỗ khuất khuất hắn còn cố ý bố trí sát chiêu và cạm bẫy, phòng trường hợp cần dùng.
Nửa canh giờ sau, Vũ Phàm cũng đã bố trí xong, hắn lúc này mới thở hắt ra một hơi, coi như cũng đã có chỗ để ngả lưng, hắn nhìn về bầu trời hoàng hôn đang nhuốm màu cam sắc trên cao, lòng khẽ động. — QUẢNG CÁO —
Gió đầu mùa đông, mang lại từng cơn lành lạnh, khẽ thổi lá khô bay phiêu phù trong không trung.
Một tên hạ nhân đứng ở ngoài cổng nội viện nói lớn:
- Bẩm chủ nhân, Triệu gia gửi bái thiếp, ngày mai Triệu gia tiểu thư sẽ ghé qua.
...
Sớm hôm sau,
Triệu Lệ Dĩnh trong lòng vô cùng tò mò vị khách khanh ở trong tòa Tào gia đệ phủ này, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào lại có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, thì lão phu xe nói với nàng.
- Thưa tiểu thư, đã đến nơi!
Triệu Lệ Dĩnh vén màn cửa bước xuống, hạ nhân của Vũ Phàm nhanh chóng dẫn nào tiến vào đại sảnh, nàng đảo mắt nhìn quanh, chỗ này xác thực không tồi, ít nhất cũng ngang với một gia tộc nhỏ ở ngoại khu Trung Thổ thành.
Nàng được hạ nhân của Vũ Phàm dẫn tới đại sảnh tiếp khách ở bên trong phủ.
Vũ Phàm thấy nàng, hắn liền cao hứng nói:
- Tại hạ Khương Chính Hạo ra mắt Triệu tiểu thư!

Triệu Lệ Dĩnh khách khí đáp lễ:
- Tiểu muội Triệu Lệ Dĩnh hân hạnh gặp mặt Khương huynh!
"Thì ra là hắn!" Triệu Lệ Dĩnh nhanh chóng nhận ra Vũ Phàm, người có mặt trong đợt thú triều lần đó, lúc hắn cùng hộ vệ rời đi nàng cũng có để ý đến.
Trong lòng nàng đối với tên Khương Chính Hạo trước mặt không có mấy phần hảo cảm, nàng hỏi hắn:
- Nếu tiểu muội nhớ không lầm, ngày đó Khương huynh cũng có mặt lúc thú triều càn quét điểm tập kết ở Ma Thú Sơn Mạch a!
Vũ Phàm khẽ gật đầu hắn nói:
- Quả thực là như vậy, không biết tiểu thư nhắc đến chuyện này là có ý gì?
Triệu Lệ Dĩnh giọng có phần nguội lạnh, nàng nói:
- Tiểu muội chỉ thắc mắc là tại sao Khương huynh lại dẫn người bỏ chạy?
Vũ Phàm cười cười rồi nói: — QUẢNG CÁO —
- Thì ra là chuyện này, tất nhiên là tại hạ muốn bảo mạng rồi!
Triệu Lệ Dĩnh sắc mặt đanh lại nàng nói:
- Khương huynh mang theo hộ vệ, lúc ấy tình thế căng thẳng, không ra tay tương trợ, lâm trận lại bỏ chạy thật là có chút nhát gan đi.
Vũ Phàm cười lớn một tràng rồi hỏi nàng:
- Triệu tiểu thư, bên cạnh tiểu thư không phải cũng có cao thủ bảo hộ sao? Tại sao lúc đó Triệu tiểu thư không nói lão ra tay tương trợ mọi người?
Nàng sững người một lát rồi nói:
- Lão bá chỉ làm tròn bổn phận bảo vệ tiểu muội mà thôi!
Vũ Phàm cười cười rồi nói:
- Tại hạ cũng vậy, tại hạ cũng muốn bảo vệ người của tại hạ! Hơn nữa, tại hạ có ở lại thì có thể giúp được cái gì? Nếu như là một cuộc thú triều đơn giản, tất nhiên tại hạ sẽ đồng tâm hiệp lực với mọi người chống đỡ, nhưng rõ ràng đây là một cái âm mưu, ở lại chỉ mạo hiểm tính mạng của mọi người, chẳng lẽ tiểu thư không nhìn ra?
Triệu Lệ Dĩnh nhíu mày nói:
- Khương huynh thật giỏi giảo biện! Huynh làm sao có thể nhận ra được âm mưu cơ chứ? Chẳng qua là trùng hợp có Hồn Điện tấn công mà thôi.
Vũ Phàm lắc đầu nói:
- Đàn yêu lang chỉ tấn công về phía có Nhạc Thanh Phong công tử, ngay cả bảo vệ đầu đàn cũng không màng đến, hoàn toàn trái ngược với tập tính của chúng, đây chính là điểm khác thường.
Triệu Lệ Dĩnh ngẫm nghĩ kỹ một lần liền thông hiểu mọi chuyện, lúc này nàng mới đứng dậy chắp tay hướng về phía hắn nói lời xin lỗi.
- Xin lỗi Khương huynh, là tiểu muội suy nghĩ chưa thấu đáo, đã thất lễ rồi, mong huynh rộng lượng bỏ qua!
Hiềm nghi của nàng đối với Vũ Phàm cũng giảm đi rất nhiều.
Vũ Phàm cười nhạt rồi nói:
- Cũng không có gì, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện chính sự, tiểu thư đến gặp tại hạ là có chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.