Lốc xoáy to lớn thôn tín tất cả biển máu âm u to lớn kia, hấp dẫn oan hồn lệ quỷ khắp mọi nơi trên Hồng Hoang dấn thân vào, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Lục Vu Kiếm thất thải đứng lặng ở nơi đó, ẩn ẩn giằng co với địa phủ luân hồi tối tăm, hoa sen công đức và ánh sáng điềm lành còn chưa tan hết, phụ trợ nơi vô cùng dơ bẩn này trở thành tiên cảnh.
Dư âm của công đức giống như khói của pháo hoa bắn khi vào dịp long trọng tán đi, trận chiến tranh này của nhân, yêu, vu, cuối cùng hạ màn.
Thường Hi và Đế Tuấn nhìn tất thảy mọi thứ trước mặt, tựa như bị thất lạc, không biết là thổn thức cho anh linh nhân tộc, hay, vì lựa chọn của Hậu Thổ mà di hận (mối hận suốt đời).
Chung quy hết thảy đã xong.
Lục Vu Kiếm vù vù bay trên không, Thường Hi trấn an nói: “Ta đưa ngươi trở về nhân tộc.”
Tiếp theo đại quân yêu tộc nhổ trại, tới Ngũ Trang Quan.
Trong khi chiến đấu không có hay biết, đến khi trở về mới hiểu trận chiến này tổn thương Hồng Hoang có bao nhiêu thảm thiết, ngàn dặm xác chết và người chết đói, ngàn dặm hoang vu, thi thể nhân tộc, vu tộc, yêu tộc trộn lẫn cùng một chỗ, gần như khiến người ta không thể phân biệt được đâu là ai.
“Đưa họ… An táng đi.”
Yêu tộc trầm mặc liệm những khối thi thể nằm trên đất, Thường Hi nhìn toàn cảnh trước mắt, đôi khi thấy có vài mảnh nhỏ nguyên thần và hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-dong-nhan-yeu-hau-khong-de-lam/2373708/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.