Chương trước
Chương sau
Lốc xoáy to lớn thôn tín tất cả biển máu âm u to lớn kia, hấp dẫn oan hồn lệ quỷ khắp mọi nơi trên Hồng Hoang dấn thân vào, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Lục Vu Kiếm thất thải đứng lặng ở nơi đó, ẩn ẩn giằng co với địa phủ luân hồi tối tăm, hoa sen công đức và ánh sáng điềm lành còn chưa tan hết, phụ trợ nơi vô cùng dơ bẩn này trở thành tiên cảnh.

Dư âm của công đức giống như khói của pháo hoa bắn khi vào dịp long trọng tán đi, trận chiến tranh này của nhân, yêu, vu, cuối cùng hạ màn.

Thường Hi và Đế Tuấn nhìn tất thảy mọi thứ trước mặt, tựa như bị thất lạc, không biết là thổn thức cho anh linh nhân tộc, hay, vì lựa chọn của Hậu Thổ mà di hận (mối hận suốt đời).

Chung quy hết thảy đã xong.

Lục Vu Kiếm vù vù bay trên không, Thường Hi trấn an nói: “Ta đưa ngươi trở về nhân tộc.”

Tiếp theo đại quân yêu tộc nhổ trại, tới Ngũ Trang Quan.

Trong khi chiến đấu không có hay biết, đến khi trở về mới hiểu trận chiến này tổn thương Hồng Hoang có bao nhiêu thảm thiết, ngàn dặm xác chết và người chết đói, ngàn dặm hoang vu, thi thể nhân tộc, vu tộc, yêu tộc trộn lẫn cùng một chỗ, gần như khiến người ta không thể phân biệt được đâu là ai.

“Đưa họ… An táng đi.”

Yêu tộc trầm mặc liệm những khối thi thể nằm trên đất, Thường Hi nhìn toàn cảnh trước mắt, đôi khi thấy có vài mảnh nhỏ nguyên thần và hồn phách bay về phía ngược lại, trong lòng bỗng nhiên rầu rĩ.

Thiên đạo công đức không phải không có nguyên tắc, cho dù Tổ Vu đáng chết, nhưng khi những linh hồn kia có thể đầu thai kiếp khác, chúng chắc chắn sẽ cảm động và ghi nhớ Hậu Thổ, nếu không có nàng dấn thân hóa thành lục đạo luân hồi, có lẽ những sinh linh của nhân tộc, yêu tộc chết đi này, giống như trước, tiêu tán giữa Hồng Hoang mênh mông này đây, ngoại trừ những nhân hoặc yêu từng thân cận ra, có lẽ chẳng còn một ai nhớ rõ họ, cho dù có nhớ đi chăng nữa, một lúc nào đó cũng sẽ bị lãng quên.

Nhưng bây giờ… Ít nhất họ còn có thể tiếp tục sống.

Thái Nhất bảo hộ nhân tộc ở Ngũ Trang Quan, Chúc Dung và Cộng Công mang dư mạch vu tộc đang chạy trốn, đợi tới lúc Thường Hi và Đế Tuấn dẫn dắt chúng yêu và Lục Vu Kiếm trở lại Ngũ Trang Quan, thái dương đã mọc.

Ánh mặt trời mới lóe lên từ phía Đông, nắng bình minh chiếu rọi từng khuôn mặt, một mảnh vàng óng ánh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, nó như một thứ gì đó sáng rực trong sạch như nguyên thủy, vạn vật sơ khai sinh sống.

Đế Khốc và Thường Nghi đứng ở đầu đội ngũ, nhìn Đế Tuấn và Thường Hi trở về, chỉ huy nhân tộc quỳ xuống: “Trời phù hộ tộc ta, có thể tìm thấy đường sinh, Đế Khốc [Thường Nghi] dẫn dắt mười vạn nhân tộc dư mạch bái tạ Yêu Hoàng bệ hạ!”

“Bái tạ Yêu Hoàng bệ hạ!”

Thường Hi và Đế Tuấn thản nhiên nhận phần lễ này, Lục Vu Kiếm bay vù vù trên không, tản mát từng trận hào quang, sau đó một đám hư ảnh mờ nhạt theo thân kiếm loé lên, đứng chung một chỗ với nhân tộc dư mạch cùng bái Thường Hi và Đế Tuấn.

Trăm vạn nhân tộc, tại một khắc này lấy một phương thức đặc thù tái hiện trên Hồng Hoang, Thường Hi còn thấy được, những giọt lệ còn lưu lại trên khóe mắt kia.

Sau khi nhân tộc bái ba bái, những hư ảnh kia cuối cùng tại ánh nắng ban mai tiêu tán, tuy sát khí trên thân Lục Vu Kiếm không giảm nhưng lệ khí lại biến mất rất nhiều, lộ ra hình dạng vốn có, màu vàng rực rỡ oai vệ.

Những nhân tộc còn sót lại xây dựng cơ sở tạm thời ở phía Đông Hồng Hoang, bóng ma về vu tộc tuy còn chưa tiêu trừ, thân nhân đã mất cũng không thể quay trở về, nhưng họ vẫn còn phải sống sót trên Hồng Hoang rộng mênh mông này, tràn ngập hy vọng để sống, kia có lẽ đó cũng là nguyện vọng của trăm vạn anh linh ra đi.

Không chờ Thường Hi và Đế Tuấn tìm tới cửa, Đế Khốc và Thường Nghi đã tìm tới Thường Hi và Đế Tuấn trước.

“Bái kiến Yêu Hoàng bệ hạ, Yêu Hậu bệ hạ.”

“Không cần đa lễ.”

“Chúng ta đến lần này, muốn hỏi việc liên quan tới địa phủ.”

Tuy rằng cả hai biết Hậu Thổ hóa luân hồi, từ nay về sau hồn phách trong thiên địa đã có nơi quy y, nhưng vẫn không thể hiểu rõ bằng cường giả, mà trong số những cường giả đó, chỉ có Thường Hi và Đế Tuấn có một phần tình hương khói cùng họ, lại là đại ân nhân của nhân tộc, vì vậy chỉ có thể mặt dày tới nhờ chỉ giáo.

Thường Hi và Đế Tuấn nhìn nhau, vẫn là Thường Hi thuộc Thái Âm ra tiếng: “Không bằng ngô mang hai người đi nhìn vậy.”

Sau đó trước mắt chợt lóe, không gian luân chuyển, phút chốc, mọi người đã đến một nơi huyết tinh tối tăm.

Đế Khốc và Thường Nghi nhìn cái thớt thật lớn xoay tròn trên không trung, lại có khi có hồn phách trong suốt lao vào, ở giữa có một cánh cửa lớn: “Đó chính là địa phủ.”

Mọi người theo sau sự dẫn dắt của Thường Hi đi vào cổng địa phủ.

Lục đạo luân hồi tổng cộng chia làm sáu đạo —— thiên đạo, Tu La đạo, nhân gian đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo và địa ngục đạo,ngoài ra còn có thập điện điện chủ, biến thành từ anh linh nhân tộc, là Tần Quản Vương Tương, Sở Giang Vương Lịch, Tống Đế Vương Dư, Ngũ Quan Vương Lữ, Diêm La Thiên Tử Bao, Biện Thành Vương Tất, Thái Sơn Vương Đổng, Đô Thị Vương Hoàng, Bình Đẳng Vương Lục và Chuyển Luân Vương Tiết.

Còn có Mạnh Bà.

Mạnh Bà kia biến thành từ chấp niệm của Hậu Thổ, vì muốn hồn phách anh linh nhân tộc không mang theo oán niệm, không nhớ tới mối hận với vu tộc, chấp niệm của Hậu Thổ hóa thành Mạnh Bà, tất cả hồn phách đi ngang qua đều phải uống một chén Mạnh Bà thang, từ nay về sau tiền kiếp tan thành mây khói, đi tới tân sinh.

Nhưng mà cho đến lúc này Thường Hi mới phái hiện, Mạnh Bà không phân biệt hồn phách, trên con đường luân hồi này cũng chẳng phân thiện ác, không thị phi đúng sai, càng không có thưởng phạt, Thường Hi rõ ràng nhìn thấy một cái hồn phách chứa ánh sáng công đức trong chớp mắt sắp bay vào ngạ quỷ đạo.

Thường Hi đem hồn phách kia dắt về, bỗng thở dài,

“Ngô có một bộ minh thư, một cây phán quan bút, có khả năng phán đoán ưu khuyết thế gian.”

Ngay tại thời điểm Thường Hi lấy ra minh thư và phán quan bút, đột nhiên hào quang của hai thứ này phóng ra, minh thư kia thay đổi hình dạng, ghi sinh tử bộ, vẫn sáng hào quang bay tới trước mặt Đế Khốc và Thường Nghi.

Đế Khốc, Thường Nghi nhận sinh tử bộ và phán quan bút, đột nhiên thiên đạo lại đánh xuống công đức, công đức lần này chia làm ba phần, phân biệt đi vào bên trong thân thể Đế Khốc, Thường Nghi và Thường Hi.

Bộ dáng của Đế Khốc và Thường Nghi cũng biến hóa, Đế Khốc một thân bào phục huyền sắc, Thường Nghi mặc đạo phục hai màu hắc bạch, tuy có cảm giác âm trầm, lại ngoài ý muốn vô cùng phù hợp minh phủ.

Cùng lúc, lục đạo luân hồi xảy ra biến hóa thật lớn, đường Hoàng tuyền, đá Tam Sinh, cầu Nại Hà, dòng huyết hải chảy vào địa phủ thành Vong Xuyên, cuối con đường xuất hiện một tòa thành, tên Uổng Tử thành.

Đế Khốc và Thường Nghi ở trong thành, ngồi trên điện, một đám hồn phách vừa đến vừa đi, nhưng lại không có hỗn loạn như khi nãy.

Thì ra, cơ duyên của Đế Khốc và Thường Nghi tại nơi này.

Thường Hi lộ ra vẻ tươi cười, không biết nếu Hậu Thổ biết đường lui nàng lưu lại cho vu tộc lại hoàn toàn bị nhân tộc nắm trong tay, trên mặt sẽ có biểu tình như thế nào ha.

Cuối cùng Thường Hi nhìn thoáng qua địa phủ, lấy ra nguyên thần của Thanh Long và ác thức của Hằng Nga từ trong tu di châu ra, đưa đi đầu nhập nhân đạo.

Chỉ chờ trăm ngàn năm sau, ác thi và đồ đệ cậu, cùng nhau trở về.

Lúc này Đế Khốc và Thường Nghi nếu vào làm chủ địa phủ, vậy nhân tộc tất nhiên phải chọn ra tân thủ lĩnh, sau sự đề cử của mọi người, lựa chọn Phục Hi cùng ở với nhân tộc ngàn năm.

Phục Hi bái kiến Thường Hi và Đế Tuấn, sau khi giao lại một phần Hà Đồ Lạc Thư cho Đế Tuấn, chính thức dẫn dắt nhân tộc đi về phía cuộc sống mới.

Lúc này Huyền Đô, Thái Ất, Đa Bảo, Huyền Nữ, thấy việc nhân gian xong, cũng vội vã chào từ giả, trở lại cung của Thánh nhân.

Nhưng vào lúc này, Chúc Dung và Cộng Công bị Thái Nhất truy đuổi không lối thoát, mang theo dư mạch vu tộc, dưới sự lựa chọn, trốn vào Bất Chu Sơn.

Bất Chu Sơn là cái lưng của trời đất, Thái Nhất không dám làm càn, chỉ có thể lưu một phần yêu đóng quân tại đây, trong lúc vội vàng, lại trôi qua ngàn năm.

—————

Lục Đạo Luân Hồi: wiki

Thập Điện Diêm La Vương: 

1. Nhất Điện: Tần Quảng Vương cầm sổ sống chết.

2. Nhị Điện: Sở Giang Vương coi Đẳng Hoạt Địa Ngục

3. Tam Điện: Tống Đế Vương coi Hắc Thằng Đại Địa Ngục

4. Tứ Điện: Ngũ Quan Vương coi Chúng Hiệp Đại Địa Ngục

5. Ngũ Điện: Diêm La Vương coi Khiếu Hoán Địa Ngục

6. Lục Điện: Biện Thành Vương coi Đại Khiếu Hoán Địa Ngục

7. Thất Điện: Thái Sơn Vương coi Nhiệt Não Địa Ngục

8. Bát Điện: Đô Thị Vương coi Đại Nhiệt Não Địa Ngục

9. Cửu Điện: Bình Đẳng Vương coi A Tỳ Địa Ngục.

10. Thập Điện: Chuyển Luân Vương cho đi đầu thai.

Trong truyện có ghi thành bốn chữ như Diêm La Thiên Tử Bao, chữ Bao này là họ, và ông diêm vương này chính là Bao Chửng. Có thể xem thêm ở đây

Uổng Tử thành (thành uổng mạng): đây

Cái thớt mà Hậu Thổ hóa thành cũng là lục đạo luân hồi:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.