Trong Tử Tiêu Cung.
“Ta đã hoàn thành toàn bộ kinh thư của mình.” Nụ cười của Lục Áp mang theo một chút bất cần đời, nhìn Hồng Quân.
Hồng Quân mặt không chút thay đổi gạt bỏ cái tay đang đặt trên người mình của mỗ điểu nào đó, chỉnh chỉnh vạt áo có chút lộn xộn: “Lại đi làm thêm một trăm trang.”
Lục Áp nằm sấp, kêu rên, bất mãn nói: “Ta đã viên mãn, tại sao còn muốn bắt ta học kinh thư?”
Sắc mặt Hồng Quân càng thêm buộc chặt, mặt không chút thay đổi, nói: “Luyện tập định lực của ngươi.”
Định lực? Lục Áp nháy nháy đôi mắt, sự lưu luyến và mập mờ lướt qua khuôn mặt: “Phật gia cũng có Phật Hoan Hỉ, ta cũng đã viên mãn rồi.”
Hồng Quân nhíu mày, bàn tay chà sát trên mặt Lục Áp vài cái, làm mất đi nụ cười bất cần đời của hắn, lúc này mới nói: “Ngươi không thể tự kiềm chế và lãnh tĩnh, trong lòng không có Phật.”
Lục Áp một hơi ngạnh ở cổ họng, trong loại thời điểm này có người nào còn giữ được bình tình và kiềm chế hả?
“Ta là Phật.”
Khóe miệng Hồng Quân trừu trừu, nhìn người nào đó có chút đắc sắt, tát đầu mỗ điễu muốn đánh lén sang một bên, không nói gì, nhưng trên vành tai đỏ ửng.
Thời gian lại trôi đi một ngàn năm, dựa theo tiêu chuẩn giam vào phòng tối một năm mà nói, kỳ hạn cấm túc của Lục Áp ở Tử Tiêu Cung đã sớm chấm dứt, nhưng lúc này, Lục Áp và Hồng Quân không ai đề cập tới chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-dong-nhan-yeu-hau-khong-de-lam/2373655/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.