Nữ tử này, dáng vẻ uyển chuyển như hồng nhạn bị hoảng sợ vút bay, thân thể mềm dẻo thướt tha như giao long đang bơi trong nước, khuôn mặt tỏa sáng như đóa cúc nở rộ mùa thu, rực rỡ tươi tốt như rừng tùng mùa xuân. Như có như không tựa ánh trăng bị mây mỏng nhẹ nhàng che mờ, phất phơ bất định như hoa tuyết bị làn gió thổi tung bay……
Đến tột cùng người này đẹp tới mức độ nào? Đế Tân chưa bao giờ nghĩ tới, cho đến ngay lúc này, nhìn thấy người trên họa, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp khéo léo của nàng, đôi mắt trắng đen phân minh, có thể biết, trong thế gian này thực sự có một người mỹ mạo như vậy.
A không, không nên nói là người, phải nói là thần mới đúng.
Trên đời này, không một ai có thể có mỹ mạo tựa như nàng.
Kiêu ngạo và tự phụ của bậc đế vương khiến trong lòng gã tuôn ra một cỗ không cam lòng, gã tuy tọa ủng cả thiên hạ, thế nhưng cũng có cái gã cầu mà không có.
Tiên hoàng và hoàng hậu phu thê tình thâm, chỉ có mình con trai trưởng là gã, từ nhỏ gã đã được coi như một người thừa kế ngai vị mà bồi dưỡng, có văn cả võ, không gì không giỏi, ngoại trừ mấy kẻ đông di bất công bên phía đông ra, nhưng bây giờ cũng bị gã mạnh mẽ chèn ép.
Gã từng nghĩ, không có chuyện gì gã không thể làm.
Nhưng đến bây giờ, cái gọi là không gì không làm được, cũng chỉ có giới hạn, gã có thể cầu được tất cả các vật của phàm nhân trên thế gian, lại có thể cầu được một sự quan tâm của thần linh sao?
Cho dù gã là thiên tử.
Trong lòng gã điên cuồng dâng lên nỗi không cam lòng, tự tôn bị tổn hại bởi sự ngăn trở giữa thiên và nhân, uy nghiêm của đế vương dưới bức họa của thần cũng chỉ có thể quỳ gối xuống, bị sự điên cuồng thúc đẩy, ma xui quỷ khiến, Trụ Vương làm hành động ngay bản thân gã cũng không ngờ tới.
Gã đề một thủ thơ.
“Phượng loan bảo trướng cảnh phi thường
Tẫn thị nê kim xảo dạng trang
Khúc khúc viễn sơn phi thúy sắc
Phiên phiên vũ tụ ánh hà thường
Lê hoa đái vũ tranh kiều diễm
Thược dược lung yên sính mị trang
Đãn đắc yêu nhiêu năng cử động
Thủ hồi trường nhạc thị quân vương.”
“Lạnh lùng trướng phủ xỏa màn loan
Bóng sắc khen ai khéo điểm trang
Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục
Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng
Hải đường sương đượm màu tươi tốt
Thược dược mưa nhuần bóng vẽ vang
Ðem về cung điện dựa thiên nhan” (Mộng Bình Sơn dịch)
Ngay lúc thủ thơ vừa hoàn thành, trời trong bỗng nhiên đánh xuống một tia sét, bức họa của Nữ Oa không gió tự cháy, cùng lúc đó, số mệnh dày đặc trên vùng trời triều Thương nhắt mắt giảm đi một nữa, mấy ngày liên tiếp, mặt trời như bị thứ gì đó ăn mất, cả nhân gian bỗng chốc chìm trong đêm tối.
“Tại sao trời bỗng nhiên biến thành đêm? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chạy mau!”
“A! Cứu mạng!”
“Nương! Người ở đâu?”
Cả thế giới lâm vào hỗn loạn, tiếng hô hoán sợ hãi của con người vang lên khắp nơi, ngay cả Trụ Vương cũng cả kinh, hắn vừa đề thơ, cả nhân gian liền chìm vào bóng tối, điều này khiến người ta không khó liên hệ hai việc này cùng nhau, nhưng Đế Tân dù sao cũng là một vị đế vương, gã bình tĩnh lại rất nhanh, phân phó quân dân đại thần ổn định tổ chức kỷ luật.
Lúc này, bên trong thiên đình, Đế Tuấn đang nhìn bức họa, lửa giận ngất trời, bởi vì người trên bức họa đó không phải một ai khác, đó chính là Hằng Nga – ác thi của Thường Hi.
Trong số các thượng cổ thần linh Hằng Nga vẫn có thể bộc lộ tài năng được phong là đệ nhất mỹ nữa, vậy thì khỏi phải xét về vẻ đẹp của nàng, ngay cả tiên thiên sinh linh cũng bị lóa mắt, huống chi là một tên phàm nhân? Khiến phàm tâm của Đế Tân rung động là một chuyện quá dễ dàng.
Nhưng cho dù mỹ mạo, đó cũng là ác thi của đạo lữ nhà hắn, đây không phải là người mà kẻ nào nghĩ muốn là muốn được, Đế Tuấn nghĩ Nữ Oa sẽ thay đổi một khuôn mặt khác, nhưng trăm triệu lần không ngờ, Nữ Oa cư nhiên đổi thành Hằng Nga, tính kế cả hai người họ.
Đế Tuấn nhìn cái mặt ghê tởm của Trụ Vương, chỉ là một kẻ phàm tục không có chút xíu tu vi nào, cư nhiên dám đề loại thơ này, như muốn đạo lữ của hắn vậy, trong lòng trào lên sự chán ghét.
Đồng thời còn có lửa giận đối với Nữ Oa.
“Nếu không phải lấy loại khuôn mặt này, sao có thể khiến Trụ Vương thần hồn điên đảo? Yên tâm, tên chính là tên của ta, sẽ không có bất lợi gì với Thường Hi cả.” Nữ Oa hiển nhiên hiểu được nguyên nhân tức giận của Đế Tuấn, trấn an nói.
Nhưng lúc này, Đế Tuấn đã nổi giận ngút trời, cười lạnh nhìn Nữ Oa: “Nữ Oa, nếu lúc trước ngươi không muốn, nói cho hai chúng ta một lời, làm gì cần đùa giỡn cái mánh khóe ấy, làm bạn trăm triệu năm, lúc này chúng ta mới nhìn thấy rõ mặt ngươi.”
“Nếu ngươi đã dám mạo pham Thường Hi, vậy cũng không còn cố kỵ đến yêu tộc, khế ước khi đó cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, đúng không?”
Nữ Oa mím môi: “Khế ước lúc đó tất nhiên sẽ không có hiệu lực.”
Thường Hi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, Nữ Oa không thể cứ mạc danh kỳ diệu vậy mà đắc tội bọn họ, sâu trong đó, còn có nguyên nhân gì?
Quả nhiên, trong tay Nữ Oa cư nhiên có một bài vị Đông Cực Thanh hoa đại đế.
Thiên đình có lục ngự, phân biệt là Hạo Thiên Kim Khuyết Ngọc Hoàng Đại đế, Tây phương Thái cực Thiên hoàng Đại đế, Bắc Cực Trung thiên Tử vi Đại đế, Đông Cực Thanh hoa Đại đế, Nam phương Nam Cực Trường sinh Đại đế và Thừa thiên Hiệu pháp Hậu thổ Hoàng địa, trong đó Thường Hi có được Thừa thiên Hiệu pháp Hậu thổ Hoàng địa, Đế Tuấn là Hạo Thiên Kim Khuyết Ngọc Hoàng Đại đế, bốn đế vị còn lại, Tam Thanh mỗi người chiếm ba, còn Nam phương Nam Cực Trường sinh Đại đế bị bỏ trống, đây cũng là đế vị mà Thường Hi và Đế Tuấn muốn đưa cho Nữ Oa.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, sau khi Nguyên Thủy tự bạo, Tam Thanh cư nhiên có thể bỏ ra được đế vị của gã làm giao dịch với Nữ Oa.
“Nữ Oa, đây là tự ngươi tìm tử lộ.”
Nữ Oa thân làm yêu tộc, lúc này lại không đồng lòng với yêu tộc họ, ngược lại bắt tay với Lão Tử và Thông Thiên, quả thực ngu xuẩn.
Nhưng lúc này, Nữ Oa lại nhớ đến lời nói của Lão Tử.
Nàng thành Thánh vì nhân tộc, vô luận như thế nào nhân tộc chính là căn cơ của nàng, cho dù nàng xuất thân từ yêu tộc thì sao? Yêu tộc có bốn Thánh, Đế Tuấn, Thường Hi, Lục Áp đều cùng là một nhà, chỉ có nàng tự do bên ngoài.
Cho dù nàng cũng có thể coi là yêu Thánh, nhưng người mà chúng yêu yêu tộc hiến tế và quỳ lạy chưa bao giờ là nàng, cũng chưa từng có nàng.
Nơi nàng có thể giựa vào, chỉ có nhân tộc.
Nhưng Thường Hi và Đế Tuấn đã làm gì với nhân tộc? Nếu không phải có Lão Tử và Thông Thiên, Nữ Oa có thể khẳng định, nhân tộc lúc này sớm đã bị diệt sạch, còn nàng sẽ mất đi Thánh vị, khi Thường Hi và Đế Tuấn báo thù chưa từng nhớ đến có nàng, bởi vậy có thể thấy địa vị của nàng ở trong lòng hai người họ ra sao.
Có lẽ, chỉ khi đối phó với Tam Thanh, ba Thánh nhân kia mới nhớ đến nàng.
Lần phong thần chi chiến này, tuy nói là chọn người tuyển nhân viên quản lý thiên đình, nhưng thực tế đây cũng là âm mưu diệt trừ nhị đại đệ tử của các giáo – điều này ai cũng biết, hôm nay, Thánh nhân không thể vào Hồng Hoang, nếu muốn tranh đoạt số mệnh của một triều đại, chỉ có thể phái ra đệ tử của mình, những người mà phong thần chọn, cũng từ trong số các đệ tử ấy.
Vì vậy các nhị đại đệ tử luốn cuống, gần đây đều đang thu đồ đệ ở nhân gian, không chỉ muốn thông qua họ thao túng thiên hạ đại thế, càng muốn trong lúc mình gặp nguy cơ mất mạng để các đệ tử này thay mình lịch kiếp.
Dù sao ai cũng không muốn chết, mà lựa chọn chọn nhân tộc làm người quản lý thiên đình cũng là kế sách tốt nhất.
Vốn Nữ Oa không để ý đến mấy việc hỗn loạn đó, cho đến khi nàng biết để bắt đầu phong thần chi kiếp này cư nhiên cần mượn danh nghĩa của nàng.
– Cho dù khuôn mặt người trên họa cách xa nàng cả mấy ngàn dặm, cho dù chẳng qua chỉ là mượn một cái danh nghĩa, cho dù Thường Hi và Đế Tuấn đã nói sẽ bồi thường cho nàng, nhưng Nữ Oa tại một giây đó vẫn khắc sâu cảm nhận được bản thân mình vẫn chỉ là một người ngoài mà thôi.
Giống như nàng thử Đế Tuấn vậy, nếu hôm nay đổi thành Thường Hi, Đế Tuấn vô luận như thế nào cũng sẽ không bao giờ đồng ý điều này.
Vì vậy, ở mặt ngoài nàng đồng ý, nhưng thực tế cũng tiếp thu đế vị của Lão Tử, trận tuồng trên danh nghĩa nàng nhất định sẽ thua, nhưng lòng nàng lại phản chiến (quay súng lại bắn quân mình) quay về hướng Lão Tử và Thông Thiên.
Ít nhất cả ba người họ cùng trận doanh nhân loại, cho dù tính kế nàng, nhưng cũng không thật sự làm tổn hại tất cả mọi thứ nàng có.
Thường Hi nhìn ánh mắt Nữ Oa đã thay đổi, trong thời gian tường chút từng chút chảy xuôi, tất cả mọi người đều có sự thay đổi cho dù có nhiều hay ít, ví dụ như Đế Tuấn bá đạo, cậu nhẫn tâm, Lão Tử dối trá, ác ý của Nguyên Thủy, Thông Thiên yếu đuối… Chỉ có Nữ Oa, tuy rằng ích kỷ một chút, nhưng đứng trên lập trường của nàng, có thể xem là công bằng, Thường Hi và Đế Tuấn chưa bao giờ áp đặt cho nàng quá nhiều yêu cầu, nàng xuất thân từ yêu tộc, lại sáng lập ra nhân tộc, có thể làm đến điều cơ bản nhất không giúp ai quá nhiều cũng đã khó có được.
Nhưng không ngờ, bây giờ cả nàng cũng thay đổi.
Có lẽ Thánh nhân sẽ phải thay đổi đi, giờ đây, cuối cùng nàng đã không còn coi mình là một yêu thuộc yêu tộc nữa, mà đã là một Thánh nhân, hơn nữa còn là Thánh nhân của nhân tộc.
Loại lựa chọn lúc này của nàng, cũng là điều bình thường.
Nhưng là….. “Nữ Oa, ngươi sẽ hối hận.”
Nữ Oa vẻ mặt, đứng tại chổ: “Ta sẽ không bao giờ hối hận.”
Nếu trong trận chiến này, Lão Tử và Thông Thiên thắng, vậy thì nhân tộc sẽ có hai thánh khí trấn áp số mệnh, nếu họ thua, từ nay về sau Đạo giáo tàn lụi, vậy số mệnh của nhân tộc trong thời Tam Hoàng Ngũ Đế đã qua, Hồng Hoang vỡ nát và đến tận thời đại này, sẽ không thể trấn áp được nữa, Nữ Oa có thể tưởng tượng viễn cảnh nhân tộc từng chút từng chút một xuống dốc, đó là điều mà nàng không thể chịu đựng được.
Nàng công bằng ích kỷ cả đời, bây giờ yêu tộc thịnh vượng, đã không cần đến nàng, nàng cũng nên vì nhân tộc mà suy nghĩ.
Tuy hãm hại Thường Hi một trận, nhưng lần này cũng khiến nàng vác hết oan ức, coi như cái giá nàng trả lại cho hai người kia đi.
Nữ Oa cáo từ, rời đi, Đế Tuấn lấy lại tinh thần nhìn nhân gian đại loạn, rốt cuộc trong lòng dâng lên một tia từ bi, thả ra thái dương, nhưng ảnh hưởng từ việc làm này đã xuất hiện, thơ Đế Tân đề bị người phát hiện, mà hình ảnh bức họa của Nữ Oa không lửa tự cháy hiện lên trước mặt dân chúng, vì thế lời đồn Đế Tân vô đạo, khiến Nữ Oa tức giận nhanh chóng bị người lan truyền, rất nhanh truyền khắp Đại Thương.
Chùng lúc đó, bố cục của chúng Thánh chính thức bắt đầu.
Sau khi Đế Tân quay về vẫn đối với bức họa Nữ Oa nhớ mãi không quên, cảm thấy những phi tần cũng nữ trong cung không một ai có nhan sắc bằng người trong họa, trà không nhớ cơm không nghĩ, nhất thời chiếu lệnh chư hầu thiên hạ cống hiến mỹ nữ, muốn tìm ra một mỹ nhân có thể so với người trong họa, tán gẫu an ủi nỗi khổ tương tư.
Phí Trọng bên cạnh Đế Tân từ trước đến nay vẫn không hòa thuận với Tô Hộ Ký Châu hầu, nghe thấy lời Đế Tân, tức khắc góp lời, nói: “Thần nghe nói Tô Hộ Ký Châu hầu có một nữ, diễm sắc thiên tư, tính cách dịu dàng thuỳ mị, có thể cùng làm bạn bên gối với quân vương.”
Đế Tân mừng rỡ, tức khắc lệnh nữ nhi Tô hộ vào kinh phụng dưỡng quân vương.
Nhưng Tô Hộ không muốn, nữ nhi Tô Đát Kỷ của y đã ký kết hôn ước với Bá Ấp Khảo, chỉ cần chờ hôn kỳ đến liền lập gia đình, tại sao lại có thể đồng ý loại yêu cầu vớ vẩn thế này, huống chi trong cung có vô số mỹ nữ, hoàng hậu đã có hai tử, tâm cha mẹ trong thiên hạ, Tô Hộ sao có thể bỏ được bảo bối mình phủng trong lòng bàn tay đưa vào ổ hang ổ sói?
Vì vậy Tô Hộ phản, Đế Tân giận dữ, vốn định ngự giá thân chinh, nhưng bị mọi người bên cạnh khuyên ngăn, thế nên sau đó phái ra hai đội bộ binh đi tấn công Ký Châu, Tô Hộ chung quy không thể địch lại, cuối cùng Cơ Xương mang Tô Đát Kỷ vào kinh.
Mà đúng lúc này, bố cục của Thường Hi và Đế Tuấn, một con hồ ly tinh ngàn năm nhập vào thân thể Đát Kỷ, chỉ còn chờ đi vào Triều ca, gây tai họa thiên hạ nhà Ân.
Phí Trọng (费仲): một gian thần bên cạnh Trụ Vương.
Tô Hộ (苏护): Làm đại tướng những năm cuối triều Thương, bất mãn với sự bạo ngược cảu Trụ Vương, nổi dậy tạo phản lại bị Trụ Vương đánh bại, đành phải dâng con gái Tô Đát Kỉ của mình lên,được phong làm Đông Đấu tinh quan.
Cả Câu:
Nữ tử này, dáng vẻ uyển chuyển như hồng nhạn bị hoảng sợ vút bay, thân thể mềm dẻo thướt tha như giao long đang bơi trong nước, khuôn mặt tỏa sáng như đóa cúc nở rộ mùa thu, rực rỡ tươi tốt như rừng tùng mùa xuân. Như có như không tựa ánh trăng bị mây mỏng nhẹ nhàng che mờ, phất phơ bất định như hoa tuyết bị làn gió thổi tung bay…… Trông từ xa xa, nàng rữ rỡ tinh khiết như ánh mặt trời dâng lên lúc bình minh, nhìn gần, lại xinh đẹp trong suốt như nước ao sen trong đình ngọc.
Nguyên văn của những câu này nằm trong thủ “Lạc Thần Phú” của Tào Thực miêu tả chị dâu của mình, bây giờ những từ này dùng để miêu tả mỹ nữ dung mạo vô cùng hoàn mỹ, mang ý khen ngợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]