"Chết đi!!!"
Mũi kiếm vừa đến trước cổ của nữ nhân kia thì bị một thứ gì đó làm cho dừng lại. Hai nha hoàn đó sợ đến toát cả mồ hôi, ba chân bốn cẳng nhanh chóng rời khỏi Bạch phủ.
Bạch Ngân Hoa cảm nhận được thanh kiếm bị cản thì nhìn lại về hướng lưỡi kiếm. Bàn tay của Thừa Phong đang nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắt nhọn ấy, máu từ miệng vết cứa ở tay chảy từng giọt, từng giọt rơi xuống sàn nhà. Nhìn khuôn mặt y toát hết mồ hôi, ánh mắt cầu xin nhìn mình. Nước mắt nàng không giữ được mà rơi xuống, khóe miệng động đậy nhỏ giọng thốt lên "Huynh... Tại sao?"
Lục Thừa Phong nhăn mặt, lắc đầu nhìn nàng, giọng nói nặng trĩu "Muội quên những lời chúng ta đã thề với cha ta rồi sao? Dù có thế nào cũng không được giết người. Muội không nhớ gì thật sao?"
Nghe y nhắc đến, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh đó. Quả thật, lúc nàng lên mười tuổi, y mười gần mười bốn, cả hai bọn họ cùng nhau thề hẹn trước bài vị của tiên chưởng môn và Lục Tư Đường giống y như lời Thừa Phong nói. Nàng đau lòng buông kiếm ra, hai chân đứng không nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất. Nước mắt đua nhau lăn xuống khuông mặt trắng bệt của nàng, miệng không ngừng buông lời tự trách bản thân.
"Tại sao ta lại vô dụng như vậy? Ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ? Ta là hậu duệ Bạch gia, là hy vọng cuối cùng của Bạch gia nhưng đến cuối cùng... đến cả bài vị của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-diep-yeu/3034555/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.