Triệu Phụng Hào trầm giọng:
- Phỉ Âm đừng nài nữa, hãy dẫn Linh nhi theo ta về nhà.
Mụ già chú ý nhìn lão một lúc, đột nhiên cúi xuống bật tiếng cười hích hích.
Mụ hỏi:
- Về nhà ư? Dưới gầm trời này tuy rộng bao la nhưng làm gì còn có nhà cho mẹ con ta? Phải chăng lão muốn nói chuyện mộng mị giữa ban ngày?
Triệu Phụng Hào lòng dạ quặn đau, khẽ hỏi:
- Tại sao một người mới lầm lỗi một lần mà không thử lại lần thứ hai?
Lão từ từ ngẩng đầu lên hỏi tiếp:
- Phỉ Âm! Nàng cố chấp không để cho ta một cơ hội nào nữa ư?
Mụ già sắc mặt biến đổi mấy lần, đáp bằng một giọng mơ hồ:
- Muộn quá rồi! Muộn quá rồi!...
Mụ nhìn thiếu nữ áo vàng nói tiếp:
- Linh nhi! Nơi đây có một vị tân khách. Người hãy hát một khúc để người ta thưởng thức tiền cho.
Gia Linh uể oải gật đầu. Triệu Phụng Hào vừa biến sắc, liền nghe một tiếng tình tang nổi lên. Mụ già đã cầm cây đàn gỗ ở trước mắt mà gẩy.
Gia Linh tùy theo tiếng đàn, chân bước nhịp nhàng cất tiếng hát:
- Hỡi ơi!... Chiếc nhạn... chiếc nhạn bay qua... luống hoa tươi... khôn dời nổi Phụng Hoàng thành...
Tô Bạch Phong lúc ở quán rượu đã nghe cô hát khúc này. Chính y nghe khúc hát lọt tai cũng phải say sưa ngây ngất.
Ngọn gió đêm bên ngoài thổi vi vu. Tiếng đàn trong viện du dương thêm vào tiếng hát của Gia Linh hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484335/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.