Pháp Minh Thiền Sư nói:
- Ngay bần tăng lúc ấy cũng phải ngỡ ngàng, không rảnh để mà suy nghĩ. Du thí chủ dùng thủ đoạn đó thật khiến cho những người trong trường đểu bở vía.
Không hiểu...
Du Hữu Lượng vừa cười vừa ngắt lời:
- Vãn bối tiện tay ngắt một cành liễu nhỏ cắm ở góc mái hiên.
Hai chân đứng trên ngọn. Lúc ấy chàng lên, quãng cách lại khá xa, dĩ nhiên khó mà nhìn thấy được.
Pháp Minh ồ một tiếng như người chợt tỉnh ngộ nói:
- Tuy nói ra thì dễ như vậy, nhưng mượn cành liễu để làm chỗ đỡ chân thật là thần hồ kỳ phần. Đêm nay nhờ Du thí chủ tương trợ, không thì bần tăng khó lòng rút lui một cách bình yên.
Du Hữu Lượng khiêm tốn mấy câu. Pháp Minh nghiêm nghị nói:
- Bản lãnh Hồng Bào Nhân thật khó lòng tỷ đấu. Tâm tư hắn lại càng thâm mật. Đã mấy lần hắn nẩy dạ hoài nghi muốn ra tay tấn công thí chủ nhưng rồi lại nín nhịn. Đó là hắn suy nghĩ nhiều quá.
Du Hữu Lượng đáp:
- Thực ra lúc vãn bối xuất hiện cũng chẳng nắm vững phần nào, Hồng Bào Nhân là con người kỳ bí, cứ thấy mặt hắn là vãn bối lại phát sợ...
Pháp Minh hỏi:
- Hắn không phải là Bách Độc Giáo Chủ Du Nhất Kỳ hay sao?
Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:
- Không phải! Không phải! Võ công của Du Nhất Kỳ không ghê gớm thế được.
Pháp Minh trầm ngâm rồi nói:
- Không hiểu tại sao Tuệ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484296/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.