Huyền Hồ Quận Chúa ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Người này quả là thợ khéo, thông minh chẳng khác gì...
Du Hữu Lượng ngắt lời:
- Thông minh chẳng khác gì con quỉ linh tinh.
Huyền Hồ Quận Chúa phì một tiếng rồi nói:
- Thông minh chẳng khác gì thần tiên. Đại ca mới là con quỉ linh tinh.
Du Hữu Lượng cười khanh khách nói:
- Không ngờ cô nương quí hiển đến địa vị quận chúa, lại còn giỏi nghề may vá, kim chỉ. Thực khiến cho người ta phải bội phục.
Huyền Hồ Quận Chúa không thẹn thùng gì nữa. Cặp mắt trong suốt nhìn Du Hữu Lượng, cô nói:
- Du đại ca! Suốt đời này tiểu muội tự may lấy quần áo cho mình. Mấy năm nay đâm ra làm biếng, chểnh mảng cả nghề thủ công.
Du Hữu Lượng rất lấy làm cảm kích. Hai người nhìn nhau hồi lâu, tâm điệu tương thông. Giữa lúc ấy, đột nhiên ngoài cửa có tiếng chân rất cấp bách. Mấy ả tì nữ chạy vào ghé tai nói nhỏ với Huyền Hồ Quận Chúa một hồi.
Huyền Hồ Quận Chúa hơi biến sắc. Du Hữu Lượng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Huyền Hồ Quận Chúa lắc đầu rồi lại gật đầu đáp:
- Một người ở trong tay bọn tiểu muội bị người ta cướp đem đi.
Du Hữu Lượng sửng sốt hỏi:
- Có phải cô đó không?
Huyền Hồ Quận Chúa gật đầu khen:
- Đại ca quả thật là người thông minh.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng quát tháo. Một tên tráng hán rảo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484271/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.