Lão quái lại nói:
- Chờ lát nữa trăng tỏ rồi sẽ động thủ.
Sau một lúc trầm lặng khá lâu, lão họ Ôn dường như không nhẫn nại được cất tiếng hỏi:
- Tiểu đệ đoán câu này hơi khó nghe. Nếu người đả thương Thiết Khoái Tử là họ Du thì làm thế nào?
Du Hữu Lượng chấn động tâm thần. Lão quái lạnh lùng đáp:
- Chúng ta chờ ở đây. Nếu trường hợp đó xảy ra thì phải dùng sức mạnh.
Lão họ Ôn nói:
- Nếu họ Du được uống Quỳnh Phủ ngọc dịch rồi thì khó mà biết trước ai thắng ai bại.
Lão quái ủa một tiếng, tựa hồ chưa nghĩ đến điểm này. Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Lão họ Ôn có vẻ là người suy nghĩ sâu xa, còn lão quái ra chiều nóng nảy chứ không thâm trầm.
Bỗng lão quái cất giọng kiên quyết nói:
- Trong thiên hạ chỉ có một mình ta biết chỗ huyền diệu bí mật này. Họ Du làm sao mà hiểu được?
Lão họ Ôn nói:
- Ôn mỗ cũng chỉ mong như vậy.
Lão quái nóng nảy, miệng càu nhàu:
- Con mẹ nó! Trăng tỏ đi đâu mất rồi? Đến bây giờ vẫn còn lẩn trong đám mây. Lão gia hận mình không rút xương lột da nó ra được.
Lão họ Ôn hỏi:
- Lão quái! Lão định xử trị ai vậy?
Lão quái đáp:
- Đến ông trời mà không chịu thì lão gia cũng chỉnh lý.
Lão buột miệng nói giọng hoang đường thật khiến cho người nghe phải cười đến trẹo quai hàm. Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484267/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.