Phạm Thời Trực kịp thời lui binh, quân Hiên Giáo thì phải lo chữa cháy, nên tượng binh xông trận chưa gây quá nhiều thiệt hại, một số binh sĩ chạy giẫm đạp lên nhau rồi bị thương, sau đó bị bắt lại, hoặc chạy quáng quàng vào những khu vực đang cháy rồi ngạt khói hoặc chết cháy, còn lại đại bộ phận binh sĩ và Phạm Thời Trực kịp lui binh. Rút được ra ngoài, Phạm Thời Trực cho lập ngay phòng tuyến và cho người về báo tin cho Lữ Liêm, phải điều hết đại quân ra đây.
- Cái gì, tượng binh ư?- Lữ Liêm không tin nổi vào tai mình
- Vâng!- Người lính truyền tin lặp lại lần nữa, như đinh đóng cột.
- Lui ra!- Lữ Liêm phẩy tay bảo tên lính truyền tin lui ra, rồi vội gọi Trương Văn So lại để bàn việc. Lão thậm chí ngỏ ý hỏi Trương Văn So có nên rút gắp khỏi Thành Đại Định không.
- Đại nhân, không thể, Phạm Thời Trực vẫn còn lập được phòng tuyến thì tình hình chưa tới nỗi nguy, đại nhân lúc này phải tỏ thái độ sống chết với thành, thì còn cơ may, đại nhân mà rút chạy bây giờ, thì tinh thần binh sĩ sẽ mất. Thủ không được, là do tướng vô năng mà địch quá giảo hoạt, đại nhân có thể có tội, nhưng không nặng nề, ngược lại không đánh mà chạy, tội nợ gì cũng sẽ nhằm đầu đại nhân mà trút.
- Vậy... Được, ta sẽ đích thân đi đốc chiến!- Lữ Liêm cắn răng nói vậy. Lời của Trương Văn So vừa nãy nhắc Lữ Liêm một chuyện, Phạm Thời Trực không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575841/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.